Chương 37: (Vô Đề)

Tác giả: Tùy Vũ Nhi An

Công Nghi Trưng sau khi bẩm báo với Tạ Chẩm Lưu liền trở về phòng, thấy Yến Tiêu đã chờ đến mức có chút sốt ruột.

"Thần Khải chắc chắn đã giấu Thất Sát ở trong cấm địa, ngươi thực sự định giao Thất Sát cho Đạo Minh sao?" Yến Tiêu nhìn chằm chằm Công Nghi Trưng hỏi.

"Nếu cô là Thần Khải, cô sẽ làm như thế nào?" Công Nghi Trưng mỉm cười hỏi lại.

Yến Tiêu không cần nghĩ ngợi nói: "Tùy tiện giao một cái xác ra để qua chuyện …"

Lời còn chưa dứt, nàng đã lập tức bừng tỉnh.

Công Nghi Trưng ngồi xuống bên cạnh Yến Tiêu, cười nói: "Ngay từ đầu tính toán của Thần Khải chính là tùy tiện giao ra một cái xác, nói là mình đã đoạt được Dẫn Phượng Tiêu từ trong tay tà tu, sau đó dùng Dẫn Phượng Tiêu làm con bài mặc cả, đưa ra hàng loạt yêu cầu với Đạo Minh. Nếu chúng ta thuận theo ý ông ta, liền rơi vào thế yếu, nếu đáp ứng yêu cầu ông ta đưa ra, Đạo Minh cũng mất đi uy nghiêm."

Ánh mắt Yến Tiêu lóe lên, nhếch môi cười nói: "Ngươi đánh đòn phủ đầu, bày ra một tư thế cao cao tại thượng áp chế Tiệt Thiên Giáo, vừa tâng bốc vừa uy hiếp, làm mất uy phong của ông ta, khiến ông ta không còn cớ gì để dùng Dẫn Phượng Tiêu làm con bài thương lượng."

"Dẫn Phượng Tiêu vốn dĩ chính là bảo vật của Tứ Di Môn, Tiệt Thiên Giáo một lòng muốn làm danh môn chính giáo, sao có thể làm ra việc giết người cướp bảo vật." Công Nghi Trưng nói, "Nếu ông ta không thể dùng Dẫn Phượng Tiêu làm lợi thế, liền chỉ có thể nói Dẫn Phượng Tiêu không ở trong tay mình, Đạo Minh lại không thể tùy tiện xâm nhập tông môn khác để điều tra, chỉ đành mở miệng thỉnh cầu với ông ta."

"Cho nên ngươi mới nói Dẫn Phượng Tiêu nằm trong tay tà tu, buộc Tiệt Thiên Giáo không thể bao che cho tà tu được." Yến Tiêu gõ nhẹ ngón tay lên má, trầm ngâm nói, "Thần Khải có được một đoạn Dẫn Phượng Tiêu thì cũng chẳng có ý nghĩa gì, mục đích cuối cùng của ông ta vẫn là thương lượng điều kiện với Đạo Minh, cuối cùng ông ta vẫn phải giao Dẫn Phượng Tiêu ra, kết cục giống nhau, nhưng ý nghĩa khác nhau.

Hiện tại Tiệt Thiên Giáo phải cầu cạnh Đạo Minh, mà thực chất Đạo Minh không bị bọn họ uy hiếp hay kiềm chế. Hắn bị ngươi một phen vừa công kích vừa hóa giải, trong lòng nhất định đang kìm nén một cơn giận lớn."

"Thần Khải vậy mà lại cảm thấy có hứng thú với Phượng Hoàng Trủng, điều này đúng là ngoài dự liệu." Công Nghi Trưng phe phẩy quạt, suy nghĩ, "Tiệt Thiên Giáo từ trước đến nay luôn thần bí, ta cũng không biết quá nhiều về bọn họ, nhưng với tác phong hành sự của Thần Khải, không thể hứng thú với các pháp khí ngoài thân, thực sự để ý có lẽ là Phượng Thiên Linh."

"Tạ Chẩm Lưu nói, trước đây Thần Khải bị thương bế quan mấy năm, liệu có liên quan gì đến Phượng Thiên Linh không? Trên đời này, người có thể đánh Thần Khải thành trọng thương không có nhiều, hơn nữa hắn lại phải nhẫn nhịn, không dám làm lớn chuyện …." Yến Tiêu xoa cằm, ý vị sâu xa cười, "Phượng Thiên Linh là một tên trộm, hắn hoặc là trộm đồ của Tiệt Thiên Giáo, hoặc là trộm người của Tiệt Thiên Giáo, ta ngược lại cảm thấy khả năng thứ hai cao hơn."

Công Nghi Trưng đối diện ánh mắt cười như không cười của Yến Tiêu, sao còn không đoán được nàng đang nghĩ gì. Phượng Thiên Linh trộm người của Công Nghi gia, nếu cũng trộm người của Ly Hận Thiên, vậy chuyện xưa này đúng là mang một màu sắc hoàn toàn khác ….

Công Nghi Trưng cười khổ nói: "Nghe cô nói như vậy, Phượng Thiên Linh từ đạo tặc trộm bảo cao thâm khó đoán trong lời đồn, giờ lại biến thành hái hoa tặc hạ lưu."

"Đều là ăn cắp, còn phân biệt cao thấp sang hèn làm gì." Yến Tiêu cười nhạo một tiếng, "Ta không có hứng thú với Phượng Thiên Linh, cũng không có hứng thú với Tiệt Thiên Giáo, mục đích ta tới đây, chỉ để cứu Thất Sát." Yến Tiêu vỗ vai Công Nghi Trưng, "Chuyện tìm người, giao cho ngươi tốn công suy nghĩ."

Ly Hận Thiên và Tự Tại Thiên đối diện nhau, hai ngọn núi được bao bọc bởi kết giới hộ sơn khổng lồ, khó vào khó ra, muốn rời đi, trừ phi cưỡng ép phá trận.

Thanh Long hộ pháp đã chỉ rõ phạm vi cấm địa, trong Ly Hận Thiên, ngoại trừ cấm địa, các nơi khác đều có thể để tu sĩ Đạo Minh bảy tông lục soát. Tiệt Thiên Giáo bày ra bộ dạng này, chẳng qua là dựa vào việc Tạ Chẩm Lưu cũng những người ông mang đến không thể tìm được gì, cuối cùng vẫn phải chờ Tiệt Thiên Giáo giao người ra.

Công Nghi Trưng tuy rằng trong lòng hiểu rõ, nhưng ngoài mặt vẫn phải làm cho tròn, sai bảo các tu sĩ đồng hành tìm kiếm khắp nơi trong Ly Hận Thiên, còn bản thân thì thám thính tin tức từ các tu sĩ trong môn.

Chắc là tứ đại hộ pháp đều được căn dặn trước, các đệ tử Tiệt Thiên Giáo rất kín miệng, nói chuyện với tu sĩ Đạo Minh đều cẩn thận từng lời, sợ lỡ miệng tiết lộ điều riêng trong môn.

Công Nghi Trưng dáng vẻ tuấn mỹ ôn nhã, phong thái ung dung, đôi môi mỏng không chỉ có thể khiến người ta tức giận đến thất khiếu bốc khói, mà còn có thể mê hoặc người ta thần hồn điên đảo. Tu sĩ trong Tiệt Thiên Giáo, bất kể là nam hay nữ, đều bị phong thái của hắn làm xiêu lòng, bất tri bất giác tiết lộ vài chi tiết tưởng chừng không quan trọng, mà không biết rằng những mảnh vụn rời rạc ấy cũng đủ ghép lại thành bức tranh toàn cảnh của sự thật.

Yến Tiêu không muốn tốn quá nhiều tâm tư lên người khác, nàng nhìn dáng vẻ tám phương khéo léo của Công Nghi Trưng, đợi đến khi nữ tu Tiệt Thiên Giáo e ngại ngượng ngùng rời đi, nàng mới thong dong bước ra, cười như không cười nói: "Công Nghi đạo trưởng thật giỏi lấy lòng người khác, bản lĩnh này quả nhiên là không đâu không lợi."

"Không đâu không lợi sao?" Công Nghi Trưng xoay xoay quạt gấp, nghiêng đầu chăm chú nhìn Yến Tiêu, ánh mắt mang ý cười như gợn sáng lấp lánh trên mặt nước, khiến người bất giác xao động: "Vậy xem ra Tôn chủ cũng rất thích."

Tin Yến Tiêu khẽ đập loạn một nhịp, dời mắt nhìn sang một bên, thu lại ý cười, hừ một tiếng: "Không biết xấu hổ."

"Tự nhiên vẫn là biết xấu hổ, cho nên việc này mới chỉ có bần đạo gánh thay, không dám làm phiền Tôn chủ." Công Nghi Trưng cười nói.

Công Nghi Trưng một câu "bần đạo", một câu "Tôn chủ", nghe có vẻ xa cách, nhưng lại khiến Yến Tiêu bên tai nóng lên một cách lạ lùng, cứ như lời trêu ghẹo ám muội.

Yến Tiêu khẽ ho một tiếng, xua đi tạp niệm trong đầu, nghiêm mặt nói: "Vậy ngươi có dò la được gì không?"

Công Nghi Trưng làm như không thấy đôi tai đỏ ửng của nàng, cười một tiếng, nói: "Với ngoại hình của Thất Sát, rất khó không khiến người khác chú ý, một người ngoại lai như hắn nếu xuất hiện ở Ly Hận Thiên, những đệ tử khác chắc chắn sẽ tò mò để ý. Tuy rằng đệ tử Ly Hận Thiên đều đối với tín ngưỡng của mình rất thành kính, nhưng khó tránh khỏi có người ăn nói không cẩn thận mà lộ ra bí mật."

Công Nghi Trưng dẫn Yến Tiêu đi đến Vọng Tinh Đài, tiến thêm một bước là vực sâu vạn trượng, ngẩng đầu nhìn lên, tựa như chỉ cần với tay là có thể hái hoa. Mây mù lượn lờ xung quanh đỉnh núi, cả tòa Ly Hận Cung giống như tiên cung trên mây, hướng về phía đông mà nhìn, một cầu vồng sáng như luồng ánh sáng nối liền hai đỉnh núi, chỉ là bị mây mù lượn lờ che khuất đường đi phía trước.

Công Nghi Trưng nhìn xuống biển mây, chậm rãi nói: "Ly Hận Thiên càng lên đến gần đỉnh núi linh khí càng dồi dào, vì thế các đệ tử chủ yếu hoạt động trên đỉnh núi, sườn núi trở xuống là nơi gieo trồng linh hoa dị thảo, hiếm khi có người qua lại."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!