Chương 36: (Vô Đề)

Tác giả: Tùy Vũ Nhi An

Tổng đàn của Tiệt Thiên Giáo nằm ở chỗ ngàn dặm phía đông bắc Ủng Tuyết Thành, cưỡi gió mà đi, không đến một canh giờ là đến nơi.

Đứng sừng sững ở phía đông bắc là hai đỉnh núi cao nhất, nơi đặt tổng đàn của Tiệt Thiên Giáo, ngọn núi cao hơn là Ly Hận Thiên, ngọn thấp hơn là Tự Tại Thiên, giữa hai đỉnh núi có một cầu vồng nối liền, từ xa nhìn lại, tựa như có cung điện lơ lửng giữa tầng mây, tựa chốn tiên cảnh Thần giới.

Đây chính là thánh địa trong lòng tín đồ Tiệt Thiên Giáo.

Tiệt Thiên Giáo chia làm hai tông văn và võ, Ly Hận Thiên là võ tông, Tự Tại Thiên là văn tông. Mỗi phân đàn của giáo phái đều có đệ tử văn tông và võ tông phối hợp để truyền giáo. Nghe nói giáo lý mà văn tông ở Tự Tại Thiên truyền thụ ẩn chứa tâm pháp tối thượng, chỉ người lĩnh ngộ được tinh túy của tâm pháp trong giáo lý, mới có thể ra nhập môn hạ Ly Hận Thiên, trở thành đệ tử võ tông, chân chính tu hành học đạo.

Tuy nhiên không biết là do chùa Huyền Thiên xa lánh, hay là do việc Thần Khải không có tâm truyền giáo, những năm gần đây số lượng tín đồ Tiệt Thiên Giáo đã giảm đi không ít, nhưng các tu sĩ cao giai của Ly Hận Thiên lại ít mà tinh nhuệ, không thua kém Đạo Minh bảy tông chút nào.

Biết tin kiếm tôn sắp đến, Ly Hận Thiên mở kết giới ra, cho Ủng Tuyết Thành một thể diện lớn, tứ đại hộ pháp đứng dàn hai bên cầu vồng, hàng chục đệ tử xếp hàng nghênh đón, vừa thể hiện lễ nghi, vừa phô trương thực lực.

"Cung nghênh Phá Nguyệt Kiếm tôn." Thanh Long hộ pháp một thân mặc thanh bào khẽ cúi người hành lễ với Tạ Chẩm Lưu, giọng điệu không kiêu ngạo không nịnh nọt, "Giáo chủ chúng ta đã đợi trong chính điện từ lâu."

Tạ Chẩm Lưu khẽ gật đầu, theo sự dẫn đường của Thanh Long hộ pháp tiến về phía chính điện.

Cả tòa Ly Hận Cung dùng bạch ngọc gọt giũa mà thành, mây trắng lượn lờ, tiên âm mù mịt, thực sự như chốn tiên cảnh mộng ảo hư huyền.

Yến Tiêu cố tình ẩn giấu tu vi, đi theo sau Công Nghi Trưng, âm thầm quan sát và suy đoán thực lực của Tiệt Thiên Giáo. Có lẽ là vì phô trương thực lực, tứ đại hộ pháp không che giấu tu vi, dựa vào linh khí, cảnh giới chắc đều ở sơ kỳ Pháp Tướng, nghe nói hiện giờ số lượng Pháp Tướng của Đạo Minh bảy tông cũng chỉ khoảng sáu, bảy người, Tiệt Thiên Giáo cũng coi như thực lực mạnh mẽ.

Thất Sát đừng nói là gặp được Thần Khải, chỉ cần chạm trán bất kỳ ai trong số tứ đại hộ pháp này cũng khó có thể chống lại.

Âm Khư dù có linh khí dồi dào, rất có lợi cho tu hành của quỷ nô, nhưng trong Âm Khư đều là tà tu ma đạo, không có cách tu hành chính đạo, muốn thành tự Pháp Tướng cũng không dễ dàng. Yến Tiêu có thể có tu vi thâm sâu như vậy, tự nhiên là phải trả một cái giá mà người thường không thể tưởng tượng, mà những người khác có thể tu luyện đến nửa bước Pháp Tướng, đã được xem như cực hạn.

Thập Anh là một mèo yêu, thực lực đại khái tương đương với Nguyên Anh trung kỳ, nhưng thiếu kinh nghiệm, tuổi còn trẻ, tính tình lại táo bạo, thực sự đánh nhau thì chưa chắc đã thắng, vẫn cần vị Tôn chủ này bảo vệ nàng.

Yến Tiêu thầm nghĩ, nếu muốn đứng vững ở nhân gian, chỉ dựa vào mình nàng cường đại là không đủ, vẫn cần phải nâng cao thực lực của những thuộc hạ mới được.

Mỗi người tâm tư khác nhau, bước qua hai mươi bảy bậc thềm đi vào Lăng Nguyệt Điện, thì thấy trước mặt là một nam tử ngồi trên ngai cao, dung mạo lạnh lùng nghiêm nghị, khí thế bức người. Người đó mặc trường bào màu huyền tím, đội phát quan ánh vàng, lông mày sắc bén vắt ngang đến tóc mai, ánh mắt trong trẻo mà thâm sâu. Chỉ dùng từ anh tuấn thôi thì không đủ hình dung diện mạo của ông, càng khiếp người chính là sự bễ nghễ thiên hạ, kiêu ngạo cuồng ngạo không coi ai ra gì của ông.

Pháp Tướng tầm thường sẽ không tùy tiện tỏa ra uy áp của mình, mà ông lại thản nhiên không thèm để ý, từng cử chỉ đều toát ra khí thế bá đạo, khiến các thuộc hạ hai bên cúi đầu không dám nhìn thẳng.

Yến Tiêu khẽ nhíu mày, trong lòng thầm nghĩ — Đúng là một kẻ ngạo mạn.

Tạ Chẩm Lưu quả thật nên khuyên hắn tìm một vỏ kiếm. Đọc Full Tại Truyenfull. vision

"Tạ Chẩm Lưu, lần cuối gặp nhau đã là ba mươi năm trước, tu vi của ngươi lại tinh tiến rồi." Thần Khải bước xuống vương tọa, đôi mắt đen nhìn thẳng vào Tạ Chẩm Lưu, chiến ý gợn sóng, như hổ báo chực chờ vồ mồi. Ông có bờ vai rộng lưng thẳng, dáng người cao lớn, cao hơn nam tử bình thường cả một cái đầu, mỗi bước đi đều có một loại cảm giác áp bách không giận tự uy.

Thần Khải không gọi Tạ Chẩm Lưu là kiếm tôn, mà gọi thẳng tên. Hai người đều là cuồng võ, say mê tu đạo, lòng không tạp niệm, cũng coi như là cùng chung chí hướng. Tuy Tạ Chẩm Lưu đã thu liễm kiếm khí, nhưng ở trước mặt Thần Khải cũng không hề tỏ ra yếu thế, thẳng lưng kiêu hãnh, như một thanh kiếm vô trần.

Tuy nhiên Tạ Chẩm Lưu không sợ chiến đấu, nhưng cũng không hiếu chiến, ông mang theo trọng trách đến đây, nên đi thẳng vào vấn đề nói: "Thần giáo chủ, ta đại diện Đạo Minh bảy tông đến đây, mục đích chắc ngươi đã rõ. Mảnh vỡ Dẫn Phượng Tiêu, hẳn là đang ở trong tay ngươi."

Thần Khải hừ một tiếng, ánh mắt quét qua những người đứng sau Tạ Chẩm Lưu, mang theo vài phần khinh miệt nói: "Chưởng giáo thất tông, chỉ tới một Ủng Tuyết Thành là đủ rồi sao?"

Công Nghi Trưng tiến lên một bước, hành lễ nói: "Thân truyền đệ tử Thần Tiêu Phái, Công Nghi Trưng, gặp qua Thần giáo chủ."

Thần Khải sớm đã để ý tới Công Nghi Trưng, còn có Yến Tiêu đứng ở bên cạnh hắn, hai người này khí thế rất khác với những người khác. Nghe thấy Công Nghi Trưng lên tiếng, ông cũng mang ánh mắt rơi xuống mặt Công Nghi Trưng, không chút che giấu mà đánh giá và nhìn kỹ: "Ngươi chính là đệ tử của Minh Tiêu pháp tôn."

Đạo cốt trời sinh, nhân tài kiệt xuất của Đạo Minh, thiên tài tu đạo như vậy, Thần Khải cũng có nghe qua.

Công Nghi Trưng khiêm tốn đáp: "Chính là vãn bối, vãn bối phụng lệnh sư môn, đại diện Thần Tiêu Phái tới đây, yêu cầu Tiệt Thiên Giáo trả lại Dẫn Phượng Tiêu."

Thần Khải nghe lời này của Công Nghi Trưng, trong mắt lập tức nổi lên sát ý, cười lạnh một tiếng: "Truy đòi? Đây chính là thái độ của Đạo Minh?"

Tạ Chẩm Lưu cũng hơi kinh ngạc, ông vốn tưởng rằng Công Nghi Trưng là một người ôn hòa đoan chính, tới đây đàm phán để đòi lại Dẫn Phượng Tiêu, hẳn nên dùng từ ngữ cẩn trọng hơn để tránh làm mất hóa khí, không ngờ Công Nghi Trưng đối mặt với Thần Khải, lại có thể lớn mật như thế.

Công Nghi Trưng không sợ uy hiếp của Thần Khải, bình thản nói: "Dẫn Phượng Tiêu là vật do Chu Tử Khư tặng cho Tứ Di Môn, thiên hạ ai ai cũng biết, Tiệt Thiên Giáo cũng là danh môn chính giáo, tín đồ đông đảo, chắc cũng không phải tiểu môn tiểu phái không thông tin tức, càng không phải tà ma ngoại đạo chỉ biết cướp đoạt bằng vũ lực, nếu đã biết là vật có chủ, tất nhiên không thể tùy tiện chiếm làm của riêng."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!