Tác giả: Tùy Vũ Nhi An
"Gần đây, mấy vị trưởng lão đều đang bế quan."
Tại đạo trường của Ủng Tuyết Thành, Tạ Chấp Ngọc đang chăm chú quan sát các đệ tử trẻ tuổi luyện kiếm, nghe Yến Tiêu hỏi về chuyện trong tông môn, tuy trong lòng hắn có nghi hoặc, nhưng không dám không trả lời.
Với cảnh giới của hắn, những điều hắn biết cũng chẳng phải là bí mật gì lớn, Yến Tiêu là đạo lữ của Công Nghi Trưng, cũng coi như là người trong Đạo Minh, lại là tôn giả cảnh Pháp Tướng, thân phận tôn quý, hắn càng không dám chậm trễ, lập tức kể lại mọi chuyện một cách chi tiết cho Yến Tiêu.
"Hai mươi lăm năm trước, thất bảo của Đạo Minh bị trộm mất, và một sợi kiếm hồn của Ủng Tuyết Thành chúng ta cũng bị mất, cho nên mấy năm qua, các vị chưởng lão đều bế quan, muốn nuôi dưỡng một sợi kiếm hồn thứ hai." Tạ Chấp Ngọc nói, mặt lộ vẻ tiếc nuối và đau lòng, nặng nề thở dài: "Người của tông môn khác không biết, dưỡng kiềm hồn thật không dễ, ngắn thì năm trăm năm, lâu thì là ngàn năm, phải có vô số kiếm khí tung hoành mới có thể nuôi dưỡng được một sợi kiếm hồn.
Kiếm hồn này đối với kiếm tu chúng ta là chí bảo vô thượng, kiếm hồn nhập thể, liền giống như trong một đêm đạt được tu vi ngàn năm, thậm chí vạn năm, dù có là một khúc gỗ mục cũng có thể được điểm hóa, càng đừng nói là kiếm tu chúng ta. Năm đó chưởng giáo sở dĩ lấy kiếm hồn làm phần thưởng cho luận đạo ở Thiên Đô cũng chính vì muốn chọn ra một người trong thế hệ trẻ tuổi thích hợp nhất để hấp thụ kiếm hồn, bồi dưỡng chưởng giáo đời tiếp theo."
Nghe Tạ Chấp Ngọc nói đầy vẻ huyền bí, Yến Tiêu lại không có hứng thú. Nàng vốn định dò hỏi về thân phận và tung tích của các cường giả khác ở Ủng Tuyết Thành, nhưng Tạ Chấp Ngọc lại khẳng định chắc nịch, rằng tất cả kiếm tu cảnh Pháp Tướng đều đang bế quan dưỡng kiếm hồn. Những người này có thể làm chứng cho nhau, hễ có một người rời đi, đều sẽ khiến cho những người khác cảnh giác.
"Chẳng lẽ ngoài Ủng Tuyết Thành, khắp thiên hạ không còn kiếm tu cảnh Pháp Tướng nào khác sao?" Yến Tiêu hơi nghi ngờ.
Tạ Chấp Ngọc lại vẻ mặt kiêu ngạo nói: "Tự nhiên là không có. Tuy nói ở ngoài Đông Hải cũng có tán tu cảnh Pháp Tướng, nhưng không phải cứ sử dụng kiếm khí đều có thể gọi là kiếm tu, không có kiếm tâm cùng kiếm đảm, thì cũng chỉ là cái vỏ rỗng mà thôi."
Cũng giống như Yến Tiêu có thể đem Tiêu Hồn Liên hóa thành trường kiếm, nhưng Tạ Chẩm Lưu liếc mắt nhìn liền có thể nhận ra, nàng không phải kiếm tu, tuy có kình khí, lại không có kiếm khí, tuy có kiếm đảm, nhưng không có kiếm tâm.
Tạ Chấp Ngọc chỉ tay về phương đông phía xa, mặt lộ vẻ khoe khoang: "Ngài nhìn xem, phía đông kia có phải là một vùng bằng phẳng, còn phía tây lại có những dãy núi tuyết trùng điệp kéo dài mười vạn dặm không?"
Yến Tiêu nhìn kỹ, đúng như lời Tạ Chấp Ngọc nói, địa thế Ủng Tuyết Thành này rất cổ quái, tây cao đông thấp, hoàn toàn không tự nhiên, giống như phần núi phía đông Ủng Tuyết Thành từng bị người khổng lồ giẫm một cái, khiến cả vùng lún xuống một khoảng lớn.
Tạ Chấp Ngọc nói: "Thật ra nơi này trước kia cũng là vạn dặm núi tuyết, chỉ là mấy ngàn năm qua, các đời kiếm tu luyện kiếm ở đây, kiếm khí tung hoành, đã san bằng núi tuyết thành đồng bằng. Ba trăm năm trước, chưởng giáo của chúng ta một kiếm rẽ biển, không hề tổn thương sinh mạng sinh linh, từ đây các đệ tử đều noi theo chưởng giáo, nên núi tuyết phía tây Ủng Tuyết Thành mới được giữ lại đến bây giờ.
Ủng Tuyết Thành thành thánh địa kiếm tu độc nhất vô nhị, gió cương và tuyết lạnh nơi này đều mang theo kiếm khí sắc bén, bởi vậy câu nói thiên hạ kiếm tu xuất thân từ Ủng Tuyết không phải là lời nói ngoa."
Tạ Chấp Ngọc thao thao bất tuyệt, sự kiêu ngạo và cô độc của kiếm tu hiện rõ không sót chút nào. Yến Tiêu suy nghĩ, khó trách Ủng Tuyết lập khế ước đạo lữ chỉ nhỉnh hơn chùa Huyền Thiên vốn luôn giữ mình thanh tịnh một chút, thì ra đối với mỗi kiếm tu, đạo lữ của họ chính là thanh kiếm của mình …
Mà Tạ Chẩm Lưu đối với thanh Phá Nguyệt Kiếm của mình, lại giữ gìn còn kỹ hơn cả ái thê.
Yến Tiêu nhìn những tiểu kiếm tu tuy vụng về mà chuyên chú trên đạo trường, nhớ đến lần gặp tên áo choàng đen mờ ảo trong sương, nhất cử nhất động của người kia nàng đều khắc sâu trong trí nhớ, lúc này đối chiếu với những tu sĩ nhập môn không lâu, nàng bỗng nhiên phát hiện, một số thói quen hình thành từ nhỏ là rất khó thay đổi, chẳng hạn như tư thế rút kiếm.
Yến Tiêu bỗng bừng tỉnh, khóe môi hơi cong lên, nhàn nhạt cười nói: "Ngươi nói không sai, tất cả kiếm tu cảnh Pháp Tướng, chỉ có thể xuất thân từ Ủng Tuyết Thành. Vậy thì … trong số những kẻ bị trục xuất khỏi Ủng Tuyết Thành, có kiếm tu cảnh Pháp Tướng không?"
"Trục xuất? Kiếm tu cảnh Pháp Tướng?" Tạ Chẩm Lưu nghe Công Nghi Trưng hỏi như vậy, ông hơi ngẩn người, ngay sau đó nói, "Trở thành Pháp Tướng, sao có thể phản giáo."
Các tôn giả Pháp Tướng của mỗi một tông môn đều là sự tồn tại cực kỳ tôn quý, người lớn tuổi đều là trưởng lão, người trẻ tuổi không phải là chưởng giáo thì cũng là hộ pháp, thuộc hàng ngũ cường giả hàng đầu, có được quyền lợi tối cao trong tông môn, nơi nơi đều được người kính ngưỡng, thân phận địa vị như vậy, sao có thể phản giáo?
"Ta từng chịu một kiếm từ kẻ đó, đích thân cảm nhận sự sắc bén trong kiếm khí, kiếm khí của kẻ đó tuy chưa bằng kiếm tôn, nhưng e rằng cũng vượt xa các vị trưởng lão. Thiên hạ này, ngoại trừ Ủng Tuyết Thành, sẽ không có kiếm tu khác có thể sở hữu kiếm khí như vậy." Công Nghi Trưng sắc mặt nghiêm trọng nói.
Hắn và Yến Tiêu đã chia nhau ra tìm hiểu tin tức, phía Tạ Chẩm Lưu, liền do hắn tự mình dò hỏi. Hiển nhiên, hiểu biết của Công Nghi Trưng về Ủng Tuyết Thành sâu sắc hơn Yến Tiêu rất nhiều, bởi vậy ngay từ đầu hắn đã vô cùng chắc chắn, áo choàng đen ẩn mình trong sương kia, tất nhiên là kiếm tu cảnh Pháp Tướng xuất thân từ Ủng Tuyết Thành. Nếu hiện giờ không ở trong Ủng Tuyết Thành, thì ít nhất hắn cũng đã từng tu luyện tại đây, người như vậy, trong Đạo Minh đều bị gọi là kẻ bị trục xuất.
Công Nghi Trưng miêu tả lại khiến Tạ Chẩm Lưu rơi vào trầm mặc, suy nghĩ một hồi lâu, ông mới nói: "Nếu như lời ngươi nói, người đó rất có thể là kẻ bị trục xuất khỏi Ủng Tuyết Thành, nhưng khi bị trục xuất khỏi Ủng Tuyết Thành, người đó hẳn là chưa thành Pháp Tướng, chỉ là về sau có được cơ duyên, đột phá cảnh giới."
"Nhìn vẻ mặt của kiếm tôn, trong lòng dường như đã có người tình nghi?" Công Nghi Trưng hỏi.
"Có, hơn nữa rất nhiều." Tạ Chẩm Lưu bất đắc dĩ phải thở dài, "Tu hành kiếm đạo, cần phải chịu được cô quạnh, giữ được kiếm tâm, đối mặt với hoang nguyên tuyết phủ, một người một kiếm, một ngày vạn kiếm, trăm năm như một ngày, người chịu đựng được sự cô tịch này, thật sự chẳng có bao nhiêu. Dễ sinh tâm ma nhất, ngoài chùa Huyền Thiên, thì chính là Ung Tuyết Thành. Chỉ là gần trăm năm qua, đã có ba mươi hai kiếm tu cảnh Nguyên Anh sinh ra tâm ma.
Ủng Tuyết Thành chúng ta có một tổ tiên, luyện hóa nghiệp hỏa Cửu U, nghiệp hỏa có thể tru diệt tâm ma. Tổ tiên biết con đường kiếm tu rất cô tịch và côi cút, thật không dễ dàng, mới mượn một sợi nghiệp hỏa, vì những tu sĩ này thanh trừ ma chướng trong lòng.
Công Nghi Trưng ánh mắt khẽ động: "Đó chính là thứ mà kiếm tôn hôm qua gọi là nghiệp lực?"
"Đúng vậy." Tạ Chẩm Lưu gật đầu, "Ta từng đối diện trực tiếp với nghiệp lực, cho nên biết loại lực lượng này không phải thứ mà Nhân tộc có thể chịu đựng được, đây là sức mạnh của nhân quả, bắt nguồn từ hỗn độn, nếu không có lực hỗn độn hộ thể, hóa giải nhân quả, thì người nhận được sức mạnh này sẽ phải gánh lấy nghiệp quả tương ứng, đời đời kiếp kiếp, dùng luân hồi vô tận, trả giá cho tất thảy nghiệt nghiệp đó."
Công Nghi Trưng nghe vậy, trong lòng trầm xuống.
Tạ Chẩm Lưu nói: "Nàng hôm qua ra tay tàn nhẫn, muốn ép ta rút kiếm … là hoài nghi ta chính là người làm ngươi bị thương?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!