Chương 17: (Vô Đề)

Tác giả: Tùy Vũ Nhi An

Sáng hôm sau, nhìn Công Nghi Trưng và Yến Tiêu cùng đi ra khỏi phòng, mọi người đều lộ ra tươi cười trong lòng hiểu rõ nhưng không nói ra.

"Công Nghi sư đệ, nhìn khí tức của đệ có chút mờ nhạt, chính là lúc đánh nhau với tà tu bị thương nặng?" Từ Vọng Sơn quan tâm dò hỏi, mặt đầy lo lắng không hề giả vờ tí nào — Đây chính là hy vọng của Thần Tiêu Phái đó! Vạn lần không thể có chuyện!

Hắn còn có một câu không dám nói — bước chân của đệ sáng nay thoạt nhìn mờ nhạt hơn tối qua đó …

Những người khác ánh mắt khẽ động, trong lòng nghĩ cũng không khác mấy.

Công Nghi Trưng nhân tình thạo đời, hiểu rõ thế sự, sao lại không biết suy nghĩ trong lòng những người này, nhưng không thể giải thích nói là bởi vì mình độ linh khí cho Yến Tiêu được.

Trong lòng Công Nghi Trưng dở khóc dở cười, trên mặt lại thản nhiên lỗi lạc, chắp tay nói: "Làm phiền Từ sư huynh quan tâm, quả thật bị thương nhẹ, nhưng không còn trở ngại."

Đồng Nhất hành giả ở bên cạnh ngạc nhiên nói: "Công Nghi đạo hữu tu vi cao như thế, lại có Yến đạo hữu ở bên giúp đỡ, còn có ai có thể đánh ngươi bị thương?"

Công Nghi Trưng nói: "Người nọ là Tống Thiên Sơn."

Từ Vọng Sơn nghe vậy sắc mặt biến đổi, nghiến răng nghiến lợi nói: "Sỉ nhục của Thần Tiêu Phái…"

Cũng là sỉ nhục của đệ tử ngoại môn Thần Tiêu Phái. Thần Tiêu Phái thu nhận đệ tử thân truyền yêu cầu cực nghiêm, hoặc là nói yêu cầu cực kỳ tùy ý, chỉ cần lọt vào mắt chưởng giáo và các vị trưởng lão là được. Có thể là tư chất xuất chúng, có thể là tính tình tốt, trưởng lão có chút cổ quái thậm chí đem sủng vật nuôi dưỡng thu nhận làm thân truyền, đó cũng là tự do của bọn họ. Mà tiêu chuẩn của nội môn đệ tử lại tương đối đồng nhất, chỉ cần thông suốt sớm, căn cốt tốt, có ngộ tính với pháp trận.

Ngoại môn đệ tử thì không có tiêu chuẩn gì, chỉ cần có lòng cầu đạo, Thần Tiêu Phái đều sẽ dạy bảo, một số tu sĩ tư chất bình thường tuy rằng mở thần khiếu, nhưng định sẵn khó đi xa trên con đường tu hành, bèn dốc lòng tu tập pháp trận, lấy này mưu sinh, từ đây hơn một trăm năm đạt đến giàu có mỹ mãn, cũng không tính sống uổng cuộc đời này. Bởi vậy độ trung thành của ngoại môn đệ tử đối với Thần Tiêu Phái ngược lại rất cao, Từ Vọng Sơn là một trong số đó. Hắn tư chất rất tốt, có thể luyện thành Nguyên Anh, nhưng không rời bỏ trợ giúp của tông môn, ngoại môn đệ tử tu vi như hắn ở Thần Tiêu Phái đãi ngộ không hề khác các nội môn đệ tử. Năm đó Tống Thiên Sơn cũng là như thế, thậm chí có hi vọng trở thành phó chưởng giáo. Chỉ là hắn dã tâm bừng bừng, ở trong mắt vài vị trưởng lão, cố ý mài giũa tâm tính của hắn, hắn lại sinh ra oán hận, cho rằng xuất thân của mình không bằng người khác nên bị xem thường, từ đây đi lên con đường tà đạo, tàn hại sinh linh, phản bội Thần Tiêu Phái, giết rất nhiều nội môn đệ tử.

Cho đến bây giờ, ngoại môn đệ tử vẫn lấy Tống Thiên Sơn làm hổ thẹn, nhưng cũng không thể không thừa nhận, người này xác thật là kỳ tài ngút trời.

Từ Vọng Sơn nói: "Khó trách Công Nghi sư đệ bị thương dưới tay hắn, tu sĩ chính đạo chúng ta, ra tay quang minh lỗi lạc, đối với loại tà tu không từ thủ đoạn này, luôn có hại. Hiện giờ đệ bình yên trở về, chắc hẳn kẻ đó không được yên thân đâu nhỉ."

Công Nghi Trưng gật đầu nói: "Hắn đã đền tội, ta từ trên người lục soát được ba mảnh Dẫn Phượng Tiêu."

Công Nghi Trưng lấy ra ba mảnh tiêu bị vỡ, mọi người vội vàng vây lại xem.

Đây là lý do thoái thác đêm qua hắn cùng Yến Tiêu thương lượng. Hiện giờ đã có tu sĩ của chùa Huyền Thiên và Ủng Tuyết Thành có được mảnh vỡ Dẫn Phượng Tiêu, mà giữa những mảnh vỡ này có sự liên hệ, có thể mượn loại liên hệ này tìm kiếm những mảnh vỡ thất lạc khác, nếu nàng không lấy ra, sớm hay muộn cũng sẽ bị người tìm tới cửa, huống chi những mảnh vỡ này với nàng cũng không mấy hữu dụng, không bằng lấy ra để làm nên chuyện.

"Tấm lệnh bài Thần Tiêu Phái trên người Tống Thiên Sơn đâu?" Yến Tiêu vui sướng khi người khác gặp họa, nói: "Nếu đem ra, Thần Tiêu Phái chắc chắn trên dưới không yên."

"Còn chưa đến lúc." Công Nghi Trưng bật cười lắc đầu, "Kiếm tu Ủng Tuyết Thành có câu nói, kiếm nguy hiểm nhất, là kiếm nằm trong vỏ, giữ lại mà chưa ra tay, bất ngờ tấn công khiến đối phương không kịp trở tay."

"Kiếm một ngày chưa rút, kẻ đứng sau màn sẽ một ngày không được yên ổn." Yến Tiêu thâm ý nói, "Việc có tư tâm với Dẫn Phượng Tiêu là chuyện nhỏ, nhưng cấu kết với tà tu phản giáo lại là chuyện lớn. Công Nghi Trưng, ngươi không lo rằng một ngày nào đó thân phận của ta bị lộ, ngươi cũng sẽ bị gán cho tội danh cấu kết với tà tu phản giáo sao?"

Công Nghi Trưng khẽ mỉm cười: "Vậy Vô Thường Sử của Âm Khư, có vị trí cho ta?"

Hơn nữa trên tay Công Nghi Trưng có ba mảnh vỡ, hiện giờ Dẫn Phượng Tiêu chỉ thiếu hai mảnh, mọi người liệu định là trong tay những tên tà tu trốn thoát khỏi Âm Khư đang lẩn trốn kia. Lần này Đạo Minh bảy tông cử rất nhiều cao thủ, tru tà là cần thiết, nhưng đối với Dẫn Phượng Tiêu cũng là muốn giành lấy.

Mọi người ở đây, với cảnh giới tối cao của Công Nghi Trưng, mảnh vỡ Dẫn Phượng Tiêu cũng là hắn lấy được, đương nhiên giao cho hắn bảo quản là thỏa đáng nhất. Mọi người tò mò ngắm nghía một lúc, thì đem mảnh vỡ trả lại cho Công Nghi Trưng.

"Mấy ngày tiếp còn muốn làm phiền chư vị đạo hữu tuần tra tìm kiếm tung tích tà tu khắp nơi." Từ Vọng Sơn chấp tay với mọi người, rồi nói với Công Nghi Trưng, "Công Nghi sư đệ, đệ bị thương chưa lành, không bằng nghỉ ngơi thêm một ngày?"

"Không cần, vết thương nhỏ mà thôi, chính sự quan trọng." Công Nghi Trưng khách khí nói, "Chỉ là chúng ta đối với nơi này xa lạ, mong rằng Từ sư huynh chỉ điểm phương hướng."

Từ Vọng Sơn nghe vậy cũng không khuyên nhủ nữa, nói: "Nếu đã vậy, thì làm phiền hai người các đệ tuần tra phạm vi trăm dặm vùng tây bắc Vân Mộng. Chấp Ngọc và Tuyết Ý ở lại pháp trận Minh Giám, nếu có tin tức sẽ dùng lá bùa hạc thông báo mọi người."

Từ Vọng Sơn nói xong, mọi người cùng thi triển thần thông, ngự không mà đi, nháy mắt đã không nhìn thấy bóng người.

Công Nghi Trưng và Yến Tiêu ngự phong đi, đi được nửa đường, Công Nghi Trưng bỗng nhiên trong lòng có cảm nhận, thay đổi phương hướng, bay về phía chủ thành Vân Mộng.

Yến Tiêu hơi kinh ngạc, nhưng cũng không hỏi nhiều, bay theo phía sau Công Nghi Trưng, đáp xuống ngoài chủ thành.

"Ta muốn tìm một bạn tốt." Công Nghi Trưng cười giải thích nói, "Chắc hắn đang giận dỗi ở trong thành."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!