Chương 12: (Vô Đề)

Tác giả: Tùy Vũ Nhi An

Một luồng ánh sáng ấm áp chiếu vào mí mắt, Yến Tiêu cau mày, lông mi run rẩy, chậm rãi tỉnh lại từ trong hôn mê.

Phản chiếu vào mí mắt là không trung xanh đến trong suốt, mấy đám mây nhàn rỗi thản nhiên tự đắc mà trôi nổi giữa trời quang, tận hưởng ánh sáng ấm áp của ánh nắng ban mai.

Yến Tiêu thất thần hồi lâu, mới từ trên bờ cát đứng dậy.

Khi ra khỏi Thiên Nhãn Âm Khư nàng bị thương không nhẹ, lúc đó đúng lúc đêm khuya, mọi nơi một mảnh đen nhánh, bầu trời tựa hồ có vải mỏng như ánh sáng màu tím phất phơ, nàng mơ mơ hồ hồ loạn không manh mối bay một hồi, cuối cùng không chống đỡ được nữa nên ngã xuống, có lẽ là bị sóng biển xô lên bờ cát.

Cửa ra vào của Âm Khư, ở trung tâm Bắc Hải, nơi đó trời giá rét, người phàm không thể sinh sống, chỉ có tu sĩ mới có thể chống lại giá lạnh này. Ai mà ngờ dưới giá lạnh như vậy cất giấu chính là một biển lửa đâu …

Yến Tiêu đứng bên bờ biển, thất thần nhìn trời đất rộng lớn trước mắt.

Một bóng người xuất hiện bên cạnh Yến Tiêu, cung kính gọi một tiếng: "Tôn chủ."

Yến Tiêu không đáp lại.

"Công Nghi Trưng chết rồi." A Nam nói, "Máu lấy được từ trên người hắn đã mất đi liên hệ."

Ánh mắt Yến Tiêu khẽ động, cụp mắt xuống, che giấu cảm xúc kích động, khiến A Nam cũng không đoán được suy nghĩ trong lòng nàng, chỉ là rất lâu sau mới nghe được nàng nhẹ giọng nói: "Cũng được …."

A Nam nhìn thấy Yến Tiêu từng giết rất nhiều người, cũng giúp nàng giết rất nhiều người, nhưng vẫn là lần đầu tiên thấy nàng lộ ra cảm xúc khác thường như vậy.

Nàng ngẩng đầu lên, ánh mắt dừng ở chỗ giao nhau giữa biển và trời, ngây người nhìn vào những làn sóng xanh bao la trước mặt, khoảng không giữa trời đất lớn như vậy, dường như vứt bỏ một mình nàng ở đây. Nàng có một loại hoảng sợ bị lạc phương hướng, thì ra nhân gian nhìn thấy trên sách và nghe trong miệng người khác đều nhợt nhạt như thế, chỉ có tận mắt nhìn thấy mới có thể kinh ngạc cảm thán sự mênh mông này.

Khung cảnh tráng lệ trước mắt, đáng tiếc không có người cùng nhau thưởng thức.

Yến Tiêu vốn tưởng rằng, người nọ bất phàm như thế, có lẽ phải ở chỗ chết tìm được nơi thoát thân, tìm được con đường sống thứ hai. Có lẽ đây là số phận đi, hắn đáng phải nhận một kiếp này, ai bảo hắn một hai phải bước vào trong ván cờ của nàng. Kế hoạch tưởng chừng như tuyệt vời của nàng gặp phải ngoài ý muốn nhưng không sao cả, chỉ là khiến nàng tốn nhiều sức lực hơn.

Người giống như Công Nghi Trưng nàng bất giác liếc mắt một cái là có thể nhìn thấu, giả nhân giả nghĩa, trông mặt mà bắt hình dong, sẽ bởi vì dung mạo của nàng mà động lòng, bởi vì giới tính của nàng mà coi thường. Quá dễ đoán, tất cả đều giống như nàng dự đoán, hắn từng bước đi vào trong cạm bẫy của nàng.

Nhưng không biết vì sao, đến cuối cùng hắn lại không có chút oán hận nào, thậm chí trong đôi mắt kia còn nhiều vài phần mềm mại khó hiểu.

— Cô lần lượt đẩy bản thân vào tuyệt cảnh, chính là muốn ép ta cởi bỏ phong ấn cho cô?

— Hướng chết mà sống, đời này của ta, sớm đã thành thói quen như vậy.

Nàng lạnh nhạt kể lại, trong mắt hắn lại toát lên đau lòng.

Cũng đúng là bởi vì mềm mại và đau lòng ở trong mắt hắn, khiến nàng mất khống chế hôn lên môi hắn, nếm được tanh ngọt của máu tươi.

Đây là dịu dàng duy nhất hơn hai mươi năm qua nàng chạm vào, nhưng vẫn tự tay đốt cháy nó.

Gió biển lạnh lẽo ập vào ngực, trong lồng ngực trướng đến nhói đau, đối với Yến Tiêu nếm hết đau đớn của thế gian này, loại đau đớn này hình như xa lạ quá mức.

"Nhân gian … hình như không tốt đẹp như vậy." nàng khẽ nói một câu.

Thành phồn hoa náo nhất bên cạnh Bắc Hải chính là Vân Mộng, ngoài thành Vân Mộng có cảng lớn nhất bắc địa, mỗi ngày vô số thuyền đánh cá ra vào cảng, vận chuyển từng thuyền vân cá rồng băng giống như núi bạc. Chỉ có nhân tài bắt cá dũng mãnh thông minh nhất mới có thể chinh phục được Bắc Hải rộng lớn, ở trong chỗ sâu dưới đại dương khai quật được bảo vật.

Cảng Vân Mộng giàu có và đông đúc khiến người kinh ngạc cảm thán, trên chợ tùy ý treo chồn cừu giá trị ngàn vàng, trân châu lớn như mắt rồng Bắc Hải chất đống thành núi, sặc sỡ lóa mắt, thu hút người vây xem, tiểu thương lái buôn đi lại nhìn như tầm thường không đặc biệt, thực ra đều thâm tàng bất lộ, túi Giới Tử ít nhiều đều có hàng vạn vàng.

Cảng Vân Mộng phồn hoa như vậy, nhưng rất yên ổn, không ai dám tác loạn ở đây, bởi vì nơi dừng chân của Đạo Minh bảy tông ở ngay bên cạnh. Mười năm trước, Thần Tiêu Phái ở nơi đây thiết lập giám khống pháp trận, giám sát dị động của Âm Khư. Âm Khư được phép vào nhưng không cho ra, mà Thiên Nhãn mười ngày mở một lần, bởi vậy giám khống pháp trận này cũng là mười ngày khởi động một lần, cứ mười ngày sẽ có tu sĩ của Thần Tiêu Phái đến đây tuần tra.

Những tu sĩ ngự không mà đi đó là thần bảo vệ cảng Vân Mộng này, dường như chỉ cần có sự tồn tại của họ, Vân Mộng liền có thể mãi mãi bình yên.

Nhìn thấy một bóng người lướt qua không trung, thậm chí có tiểu cô nương trẻ tuổi thốt ra một tiếng thét chói tai, hô to: "Mau ước nguyện!"

Yến Tiêu nhìn lên trời, rồi nhìn tiểu cô nương nắm chặt đôi tay nhắm mắt ước nguyện, nhất thời có chút mơ hồ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!