Chương 11: (Vô Đề)

Tác giả: Tùy Vũ Nhi An

"Huynh tỉnh rồi? Bị thương nặng như vậy, xem ra ở trong Âm Khư mười ngày, huynh thực sự quá gian nan mà."

Thành Ngọc Kinh, trong căn phòng trang nhã sương khói lượn lờ, nam tử lo lắng và tiếng thở dài vang lên, một bóng người áo trắng chậm rãi đến gần giường, cúi người thăm hỏi người trên giường đã tỉnh.

"Vi Sinh Minh Đường, ngươi nghe như vui sướng khi thấy người gặp họa." sắc mặt Công Nghi Trưng tái nhợt, giọng nói suy yếu, có chút bất mãn và oán giận nhìn bằng hữu tốt của mình.

"Ta không phải vui sướng khi người gặp họa, là bất mãn." Vi Sinh Minh Đường đưa một bình thuốc cho Công Nghi Trưng, "Ta sớm đã nói Âm Khư hung hiểm, cửu tử nhất sinh, huynh khăng khăng cướp lấy một khối ngó sen người từ ta đây để làm phân thân, còn bảo đảm có thể nguyên vẹn trả lại, hiện giờ huynh ngược lại nguyên vẹn, ngó sen người của ta đâu?"

Công Nghi Trưng cười mỉa mai chút: "Chết ở trong Thiên Nhãn."

"Thật là một chút cũng không ngoài dự đoán của người." Vi Sinh Minh Đường nhếch khóe miệng cười lạnh một cái, "Ba phần nguyên thần của huynh đâu?"

"Tan thành mây khói." Công Nghi Trưng thở dài.

Vi Sinh Minh Đường nhíu mày: "Dẫn Phượng Tiêu đâu?"

Công Nghi Trưng nói: "Bị đoạt đi rồi."

Vi Sinh Minh Đường có loại dự cảm điềm xấu: "Cửu Chuyển Kim Thân của pháp tôn đâu?"

Công Nghi Trưng cười gượng: "Bị người lừa đi rồi."

Sắc mặt Vi Sinh Minh Đường càng ngày càng khó coi, không đợi hắn hỏi câu tiếp theo, Công Nghi Trưng giành trả lời trước: "Định hồn đan cũng không còn nữa."

Vi Sinh Minh Đường hít một hơi thật sâu, không dám tin tưởng mà nhìn Công Nghi Trưng: "Huynh một chuyến này thật đúng là mất hết sạch sẽ … Một chút thu hoạch cũng không có sao?"

"Cũng không phải." Công Nghi Trưng hơi mỉm cười, giơ tay sờ môi của mình, ấm áp mang theo đau đớn kia dường như vẫn còn đọng lại giữa môi, "Ta hình như có được vật trân quý nhất."

"Hử?" Vi Sinh Minh Đường mặt lộ vẻ kinh ngạc, "Là cái gì trân quý hơn Cửu Chuyển Kim Thân?"

Công Nghi Trưng lại cười nói: "Một tia không đành lòng của Diêm Tôn thập điện."

Ánh mắt của bằng hữu tốt vẫn như cũ tràn đầy khó hiểu, Công Nghi Trưng cũng không giải thích nhiều hơn, nếu không đích thân trải qua, hắn sao có thể lĩnh hội.

Công Nghi Trưng nhớ lại ánh mắt của nàng khi đẩy hắn xuống — một tia không đành lòng, ba phần buồn.

Vi Sinh Minh Đường cau mày nhìn kỹ vẻ mặt hồi tưởng của hắn, đột nhiên hiểu ra điều gì đó, không khỏi cười lạnh: "Ta thấy huynh không chỉ mất hồn, còn mất não mất tim. Diêm Tôn thập điện trong lời đồn kia thật sự lợi hại như thế, lừa huynh đến táng gia bại sản không nói, đem phân thân của huynh giết chết, huynh không những không tức giận, còn vẻ mặt nhớ mãi không quên.

Nhìn bộ dạng của huynh bây giờ đi, chỗ nào có phong thái của pháp tôn thân truyền, xấu hổ khi làm bạn của huynh."

Đối với trào phúng chế nhạo của bằng hữu tốt Công Nghi Trưng không để bụng, lười biếng duỗi tay ra: "Cho ta một viên định hồn đan nữa."

Khuôn mặt tuấn tú của Vi Sinh Minh Đường đen vài phần, nhưng vẫn hùng hùng hổ hổ ném một bình thuốc cho hắn.

"Ta luyện chế định hồn đan dễ lắm sao, bảy năm một lò đan, tổng cộng chỉ có bốn viên, huynh tùy tùy tiện tiện đạp hỏng hai viên của ta …" Vi Sinh Minh Đường đau lòng tột cùng, "Thảo nào phân thân của huynh chết cũng không buồn, hóa ra chân chính bị thương chỉ có ta và sư tôn của huynh."

Công Nghi Trưng nuốt định hồn đan vào bụng, thật vất vả mới từ trong trạng thái hồn bay phách lạc thoát ra ngoài, đau đớn của ba phần nguyên thần tiêu tán cuối cùng dịu xuống một chút, cũng nghe được lải nhải oán giận của Vi Sinh Minh Đường rõ ràng hơn.

"…Nếu không phải Dẫn Phượng Tiêu liên quan tới tung tích của sinh mẫu huynh, sao ta dám để huynh hồ nháo. Ngó sen người và định hồn đan của ta, ba phần nguyên thần của huynh, những thứ đó không còn thì thôi đi, Cửu Chuyển Kim Thân của pháp tôn mất rồi huynh làm sao trả lại?"

Khi Công Nghi Trưng lần đầu tiên nói muốn vào Âm Khư, Vi Sinh Minh Đường đã mạnh mẽ ngăn cản. Hai người đều là truyền nhân hào môn lánh đời ở Ngọc Kinh, từ nhỏ qua lại thân thiết, Vi Sinh Minh Đường là người quái gở, ngoài miệng lại cay nghiệt, người có thể chịu đựng tính tình quái gở của hắn không nhiều lắm, Công Nghi Trưng có thể nói là bạn tốt duy nhất của hắn, hắn đương nhiên không thể nhìn Công Nghi Trưng đi chết.

Ai ngờ Công Nghi Trưng lại đang chờ hắn ngăn cản, sau vài lần giằng co, liền mở miệng bảo hắn cho một ngó sen người, làm một phân thân thay hắn vào Âm Khư.

Vi Sinh Minh Đường cả đời thích trồng các loại hoa cỏ, chỉ là kỳ hoa dị thảo mà hắn trồng đều lộ ra một khí thế tà ác, như hoa ăn thịt người, uống máu ngó sen, nếu không phải hắn còn có chừng mực không giết người, sợ rằng đã sớm ghi vào bảng tru tà bị đuổi vào Âm Khư rồi. Vi Sinh Minh Đường trăm phương ngàn kế tìm được một nửa ngó sen tiên, cũng không biết đã mày mò như thế nào, vậy mà hắn thực sự trồng ra huyết ngó sen có linh tính.

Những huyết ngó sen này trải qua quá trình tạo hình khéo tay của hắn, biến thành ngó sen người. Nếu kết hợp với thuật di hồn, liền có thể mang huyết ngó sen luyện thành một khối phân thân, nhìn qua không khác gì người thật, tu vi cũng có bảy phần của người thật. Nhưng nếu ngó sen người chết ngoài ý muốn, nguyên thần bám trên người cũng bởi vậy thiệt hại ba phần, người hoàn hồn cũng chịu bị thương nặng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!