Tác giả: Tùy Vũ Nhi An
Trong Thiên Nhất Lâu, một bàn tiệc rượu lại được bày ra, cửa sổ rộng mở đón trăng sáng gió mát lành, khiến không gian càng thêm thanh nhã.
Lê Anh ghét bỏ mà dẹp bỏ hết rượu nơi đây, từ trong túi giới tử lấy ra một hồ lô rượu khác.
"Rượu của nhân gian tu sĩ uống không say, uống không say thì còn ý nghĩa gì? Đây là rượu ủ từ chu quả của Chu Tử Khư, các ngươi nếm thử xem." Lê Anh đặt bình rượu lên bàn, Công Nghi Trưng mỉm cười nhận lấy, rót rượu cho từng người.
Lê Anh nâng chén rượu lên, quét mắt nhìn một lượt, ngậm cười nói: "Ừm … kính một ly cho bàn tiệc của chúng ta đây, trời nam đất bắc, thần; yêu; nhân; quỷ."
Yến Tiêu hơi kinh ngạc, ngước mắt nhìn về phía Lê Anh, người trước đôi mắt mang ý cười, nửa chuếnh choáng nửa tỉnh táo, nhưng Yến Tiêu hiểu ý của nàng, người thông minh không cần nhiều lời, nàng nhìn thấu nhưng không nói toạc ra.
Túc chủ của Cửu Dương Lê Hỏa là người nhạy cảm nhất với tà khí, lệ khí đến từ Âm Khư không che giấu được cảm ứng của Lê Anh, nhưng nàng cũng không để tâm, nếu không thì chẳng tặng cho Thập Anh một sợi Lê Hỏa.
Công Nghi Trưng cũng hiểu rõ tất cả, nâng chén hướng về Lê Anh, ôn hòa nói: "Đa tạ điện hạ ban tặng."
Cảm tạ nàng tặng một chén rượu ngon, một sợi Lê Hỏa, một phần nhân tình.
Lê Anh uống một hơi cạn sạch rượu trong chén, vui sướng cười nói: "Đã lâu không gặp được người thú vị như vậy, chuyện thú vị như vậy, hôm nay có thể uống nhiều mấy chén."
Yến Tiêu nói: "Thập Anh nhận được hậu ái của điện hạ, ta thay nàng cảm tạ."
Lê Anh xua tay nói: "Không cần, đây là duyên phận giữa ta và nàng."
Lê Anh nói rồi vươn tay gãi gãi cằm Thập Anh, Thập Anh ngây người một chút, ngơ ngẩn nhìn Lê Anh. Nàng tuy trên mặt nở nụ cười, nhưng trong mắt lại có một chút buồn bã và hoài niệm.
"Trước kia ta cũng từng có một con mèo …" nàng nhàn nhạt cười nói, nhưng không nhắc đến bây giờ nó ra sao, chỉ lặng lẽ nâng chén rượu, nuốt trọn vị cay nồng vào cổ họng.
Trong số những người ngồi đây, Lê Anh là người lớn tuổi nhất, cũng từng trải nhiều nhất, bề ngoại trông chỉ khoảng ba mươi, nhưng trong mắt lại chất chứa quá nhiều tang thương, có lẽ là vì đi qua quá nhiều nơi, chứng kiến quá nhiều buồn vui, trên người nàng luôn mang theo một loại lười biếng bất cần đời và tiêu sái, chỉ khi uống rượu mới để lộ ra vài phần thẫn thờ.
Lê Anh nghiêng mắt nhìn Công Nghi Trưng, mỉm cười nói: "Vừa rồi ở chợ thấy có tu sĩ của Thần Tiêu Phái đang chọn mua lụa đỏ, hoa chúc, ta còn nghi hoặc cung phụng tượng Thần Nông thì dùng những thứ đó làm gì, giờ nghĩ lại, chắc là chuyện vui của các ngươi sắp đến rồi."
Công Nghi Trưng nói: "Nghi thức lập khế ước của ta và Yến Tiêu đã định vào ba ngày sau."
Vi Sinh Minh Đường: "Phụt …"
Ánh mắt của mọi người đổ dồn về phía hắn.
Vi Sinh Minh Đường lấy tay áo che mặt, ánh mắt kinh nghi bất định đảo qua lại giữa hai người. Công Nghi Trưng cầu còn không được thì hắn biết rõ, nhưng không ngờ Yến Tiêu sẽ đồng ý.
Thất Sát cũng hơi ngơ ngác, cảm giác như mới xa Tôn chủ không bao lâu, sao mà dường như đã thay đổi thành người khác ….
Vi Sinh Minh Đường do dự mà hỏi Công Nghi Trưng: "Chuyện này ngươi đã nói với gia tộc … với phụ thân huynh chưa?"
Công Nghi Trưng mỉm cười nói: "Đã báo rồi, ngày mai ông ấy sẽ đến Thần Tiêu Phái."
Công Nghi Trưng từ nhỏ đã lớn lên ở Thần Tiêu Phái, vốn không có quá nhiều gắn kết với Công Nghi gia, chứ đừng nói đến những tổ huấn hắn xem không thể hiểu kia. Dù tộc lão vẫn luôn bất mãn vì Công Nghi Trưng rời nhà không quay về, nhưng hiện giờ Công Nghi Trưng cũng không phải người mà một đám tộc lão cổ hủ có thể khống chế được. Còn Công Nghi Càn đối với hôn sự của Công Nghi Trưng lại có thái độ tôn trọng và ủng hộ.
Vi Sinh Minh Đường thấy vậy không khỏi sinh lòng ngưỡng mộ: "Phụ thân huynh đối với huynh thật tốt …."
Còn lão đầu nhà hắn thì quá cố chấp, chỉ sợ sẽ không chấp nhận chuyện hắn và Thập Anh ở bên nhau. Nhưng mà hắn cũng suy nghĩ cẩn thận rồi, những người khác sẽ không trở thành rào cản giữa hắn và Thập Anh, rào cản duy nhất giữa bọn họ, chính là bản thân Thập Anh.
Vi Sinh Minh Đường quay đầu nhìn Thập Anh, trong bữa tiệc, hắn vẫn luôn ân cần găp thức ăn cho nàng, Thập Anh cũng đã quen với sự hiện diện của hắn, tự nhiên không kháng cự. Thất Sát ngồi ở đầu bên kia, thỉnh thoảng lại liếc qua, bất luận dáng người hay vẻ mặt, đều mang đến cảm giác áp bách cực lớn cho Vi Sinh Minh Đường, nhưng hắn không hề nao núng, thậm chí còn mang chút khiêu khích mà thân cận với Thập Anh.
Lúc này thấy khóe miệng Thập Anh dính chút dầu mỡ, Vi Sinh Minh Đường liền giơ tay khẽ lau khóe môi nàng.
Thập Anh còn đang đắm chìm trong chén rượu, chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, liền nghe thấy Vi Sinh Minh Đường thốt ra một tiếng hét thảm.
Bàn tay to của Thất Sát nắm chặt cổ tay Vi Sinh Minh Đường, trên mặt đầy sát khí.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!