Chương 44: (Vô Đề)

Tác giả: Tùy Vũ Nhi An

Lúc Công Nghi Trưng về phòng thì trời đã chạng vạng, còn chưa đến cửa, đã nghe thấy một trận tiếng cười nói của nữ tử. Hắn kinh ngạc dừng bước chân lại một chút, rồi lại nhanh chóng bước tới, cánh cửa lớn đang mở, bên trong có một nhóm nữ tử đang vây quanh nói cười vui vẻ, người ở giữa được vây quanh như các vì sao quanh mặt trăng chính là Yến Tiêu.

"Tiểu sư đệ vậy mà đã thông suốt rồi, ta còn tưởng rằng đệ ấy chỉ biết trốn tránh cô nương nhà người ta thôi chứ!"

"Lại còn tiền trảm hậu tấu, cũng không nói trước với người trong nhà một tiếng, ngay cả nghi thức cũng không có."

"Đúng vậy đúng vậy, lần này dẫn người về, phải làm một nghi thức lập khế ước thật long trọng."

"Sư tỷ tính thử xem ngày nào là ngày hoàng đạo?"

"Ba ngày nữa chính là một ngày lành đó, chúng ta phải chuẩn bị thôi …"

"Tông môn đã lâu rồi không tổ chức hỉ sự, thật là phấn khích …"

"Sư đệ muội là một tán tu, không có sư môn, về sau Thần Tiêu Phái chính là nhà của muội, muội cảnh giới cao như vậy, ít nhất cũng phải là vị trí trưởng lão khách khanh*!"

(Khách khanh là chức vị thời xưa dùng để chỉ những người ở các nước chư hầu làm quan ở bản quốc)

"Vậy chẳng phải bối phận sẽ loạn mất …"

Công Nghi Trưng chỉ đi vài bước đã bị nghe hết một tai những lời bàn tán sôi nổi, trên mặt hắn lộ ra vẻ cười khổ, hắn hiểu tính cách của mấy vị sư tỷ mình rất rõ, có thể tưởng tượng được Yến Tiêu đã phải chịu đựng tra tấn thế nào suốt cả buổi chiều.

Khi Công Nghi Trưng bước vào cửa, ánh mắt của nàng mới như sống lại, lập tức đứng dậy khỏi ghế, vạch đám người mà bước tới chỗ Công Nghi Trưng.

Các sư tỷ thấy thế đều che miệng cười trộm: "Mới không gặp một lát mà đã không nhịn được rồi."

Trên mặt Yến Tiêu lộ ra một tia xấu hổ, nhân lúc tay áo che chắn mà véo Công Nghi Trưng một cái, đem buồn bực cả buổi chiều đều trút hết lên người Công Nghi Trưng.

Công Nghi Trưng nén cười khẽ ho một tiếng: "Sư tỷ, mặt Yến Tiêu mỏng, lại sợ người lạ, các tỷ đừng bắt nạt nàng."

"Đã bảo vệ rồi kìa." đại sư tỷ Quỳnh Ngọc cười đến cong cả mắt, Công Nghi Trưng là nàng nhìn lớn lên, lúc nhỏ còn thường xuyên cõng Công Nghi Trưng xuống núi chơi, nay thấy Công Nghi Trưng trưởng thành lập gia thất, nàng cũng có chút vui sướng như làm cô tỷ của người ta. "Chúng ta mới không bắt nạt Yến Tiêu, thương nàng còn không kịp ấy chứ. Vừa rồi chúng ta đã bàn bạc xong rồi, ba ngày sau chính là ngày tốt, đến lúc đó sẽ tổ chức nghi thức lập khế ước cho hai người."

Nhị sư tỷ cũng phụ họa nói: "Đúng vậy đúng vậy, hiện giờ Đạo Minh bảy tông đều biết các đệ là đạo lữ, nghi thức lập khế ước của đệ sao có thể qua loa được!"

Tam sư tỷ nói: "Vừa hay mấy đại nhân vật của các tông môn khác cũng đang ở đây, danh sách khách khứa ta đã liệt kê xong rồi, các đệ còn muốn mời thêm thân bằng đạo hữu nào, mau nói cho ta biết!"

Tứ sư tỷ cười tủm tỉm nói: "Yến sư muội, lại đây nào, để ta đo kích thước cho muội."

Yến Tiêu còn chưa kịp phản ứng đã bị tứ sư tỷ kéo qua, linh lực ngưng tụ thành sợi, như con rắn nhỏ uốn quanh người nàng vài vòng, rồi thấy tứ sư tỷ ánh mắt sáng lên, ý vị sâu xa mà liếc nhìn Công Nghi Trưng một cái.

"Tiểu sư đệ đúng là có phúc khí … " tứ sư tỷ ngậm cười, vẻ mặt ái muội mà thấp giọng nói một câu.

Yến Tiêu tức khắc hiểu ra, vành tai nhuốm màu hồng phấn.

Công Nghi Trưng dở khóc dở cười, khách sáo mời mấy vị sư tỷ "nhiệt tình" ra khỏi phòng.

Tiếng nói cười ngoài cửa còn chưa đi xa, hai cánh cửa đã "rầm" một tiếng đóng sập lại. Yến Tiêu dùng chưởng phong đóng cửa lại, một tay đẩy Công Nghi Trưng áp sát vào cửa, cắn răng nói: "Thần Tiêu Phái các ngươi là có ý gì!"

Công Nghi Trưng cúi đầu nhìn nàng, trong mắt ý cười càng thâm sâu: "Có ý gì là sao?"

"Ngươi đừng có mà giả ngu với ta!" Yến Tiêu hừ lạnh một tiếng, "Bọn họ rốt cuộc muốn làm gì, có phải đang thăm dò thân phận của ta không?"

Yến Tiêu dám đến Thần Tiêu Phái thì không sợ bị lộ thân phận. Nàng sớm đã biết thân phận của Công Nghi Trưng cao quý, là ứng cử viên sáng giá nhất kế nhiệm chức chưởng giáo tương lai trong lòng các trưởng lão, chưởng giáo, chính về thế, nếu nàng đã mang danh nghĩa đạo lữ của Công Nghi Trưng, thì tự nhiên khó tránh khỏi bị dò xét.

Lúc nàng đi theo Lục Tĩnh An đến phòng của Công Nghi Trưng, chưa ngồi được bao lâu thì mấy vị sư tỷ kia đã ùn ùn kéo tới, mỗi người đều mang theo quà gặp mặt giá trị không nhỏ, cùng với một lòng hiếu kỳ tràn đầy tới gặp Yến Tiêu. Yến Tiêu sớm có phòng bị, xuất thân nơi nào, sư thừa là ai, làm thế nào quen biết và kết duyên với Công Nghi Trưng, những điều này nàng đã đối sẵn lời với Công Nghi Trưng, không lo sẽ lộ sơ hở.

Nhưng nói càng nhiều, các sư tỷ kia dường như cũng càng trở nên thân thiện, những câu hỏi cũng bắt đầu kỳ kỳ quái quái …

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!