Chương 40: (Vô Đề)

Tác giả: Tùy Vũ Nhi An

"Thất Sát, ngươi làm thế nào mà đến nơi này?" Yến Tiêu hỏi.

Thất Sát cúi đầu đáp: "Hồi bẩm Tôn chủ, sau khi thuộc hạ thoát thân khỏi Thiên Nhãn, thân bị trọng thương, nên phải ẩn náu khắp nơi, âm thầm dưỡng thương. Biết Đạo Minh đang truy lùng tung tích của tà tu khắp Bắc Địa, ta liền một đường chạy trốn về phía tây, trên đường đi không may gặp phải Thanh Long hộ pháp của Tiệt Thiên Giáo, không địch lại nên bị bắt, đưa tới nơi này."

Vận khí của Thất Sát có thể nói là không tốt, vậy mà lại gặp phải Thanh Long – hộ pháp mạnh nhất trong tứ đại hộ pháp của Tiệt Thiên Giáo, hộ pháp mặc thanh y ngày đó đại diện Tiệt Thiên Giáo nghênh đón đoàn người của Tạ Chẩm Lưu, chính là Thanh Long.

Nhưng vận khí của Thất Sát cũng coi như không tồi, nếu Thanh Long là tu sĩ của Đạo Minh, lúc này hắn đã bị giam trong thiên lao của Đạo Minh rồi. Nhưng Thanh Long nhận lệnh từ Thần Khải, Thần Khải vốn chẳng có hảo cảm gì với Đạo Minh, cũng sẽ không hoàn toàn tuân theo điều phái của Đạo Minh, ông có tính toán riêng, phái Thanh Long đến Bắc Địa tìm kiếm tà tu, không phải vì tru tà trừ gian, mà là để tìm Dẫn Phượng Tiêu. Vừa hay, trên người Thất Sát lại có Dẫn Phượng Tiêu.

Sau khi Thất Sát bị áp giải đến Ly Hận Cung, Thần Khải tự mình thẩm vấn Thất Sát. Ông rất tò mò về lai lịch của Dẫn Phượng Tiêu, truy hỏi mọi chuyện, biết được Thất Sát là Bạch Vô Thường dưới trướng Diêm Tôn, ông lại hỏi thêm nhiều vấn đề liên quan đến Diêm Tôn.

"Những câu hỏi về Tôn chủ, thuộc hạ không dám lộ ra quá nhiều, chỉ trả lời vài chuyện không quan trọng." Thất Sát lòng đầy lo lắng nói.

"Không sao." Yến Tiêu khẽ cười nói, "Vốn dĩ những điều ngươi biết, cũng chỉ là vài chuyện không đáng kể."

Bí mật của nàng, những Vô Thường Sử này làm sao có thể nắm rõ, đến cả Thập Anh, nàng cũng chẳng bao giờ nói ra.

"Sau khi Thần Khải thẩm vấn xong, liền thả thuộc hạ ra khỏi đại lao, dùng lễ đối đãi." Thất Sát lại nói, "Ông ta nói hiện giờ Đạo Minh đang truy lùng tung tích tà tu và âm binh ở khắp nơi, nếu bị rơi vào tay Đạo Minh, chỉ có một kết cục là cầm tù cả đời. Hơn nữa Đạo Minh truy tra Dẫn Phượng Tiêu, sớm muộn gì cũng sẽ tìm được ta, ông ta đã lấy Dẫn Phượng Tiêu đi, đồng thời bày tỏ ý muốn chiêu mộ thuộc hạ.

Thuộc hạ nghĩ rằng có thể từ trong miệng ông ta dò la tung tích của Tôn chủ và Thập Anh, nên đã giả vờ đồng ý."

Thất Sát rất tin tưởng vào Tôn chủ của mình, người từng sống sót qua Luyện Ngục Hải, làm sao có thể chết trong Thiên Nhãn được. Ngược lại Thập Anh ngốc đó, dù thoát khỏi Thiên Nhãn, sợ rằng vẫn sẽ long đong khốn đốn, nếu không phải đi gây sự bị người ta bắt, thì cũng bị kẻ khác bắt nạt …

Giờ nghe nói nàng vẫn bình yên vô sự, lại được Tôn chủ chăm sóc, chắc chắn đang sống những ngày tháng thoải mái, Thất Sát thấy cũng yên lòng.

Thất Sát lại nói: "Thần Khải tuy rằng đối đãi với thuộc hạ rất tử tế, nhưng cũng rất đề phòng, mấy ngày trước khi nhận được bái thiếp của Ủng Tuyết Thành, liền bảo thuộc hạ ẩn thân nơi này, tạm tránh tai mắt. Trong động này rất cổ quái, thuộc hạ cũng không dám tùy ý đi lại."

Công Nghi Trưng nói: "Đây là trận Hoàn Vĩ, vừa vào lòng núi thì như lọt vào miệng rắn, đầu đuôi nối liền, chỉ vào không ra. Đây là cửa sinh, chín phần sống một phần chết, tuy rằng cổ quái, nhưng sát trận không nhiều lắm, chỉ khiến người bị vây khốn, làm người bị lạc mất phương hướng mà thôi."

Thất Sát nhớ rõ lúc ấy Thần Khải dẫn mình đi vào, rõ ràng chỉ đi chưa đầy hai mươi trượng, nhưng khi hắn dựa theo đường cũ quay lại, thì không tài nào tìm thấy lối vào kia. Hắn biết Thần Khải vẫn đề phòng hắn, vừa không muốn người của Đạo Minh tìm được hắn, vừa không muốn để hắn rời khỏi nơi này, cho nên mới giam giữ hắn ở trong mê cung dưới lòng núi này.

"Trận pháp này chắc không làm khó được ngươi." Yến Tiêu nhìn Công Nghi Trưng, chung quy ngay cả cảnh trong gương thời không cổ quái đến như vậy mà hắn cũng có thể phá giải.

Công Nghi Trưng không đáp, hắn nhàn nhạt cười, hơi nghiêng người nhìn về phía lối đi đến, từ tốn nói: "Tìm được mắt trận phá trận, lối ra thật sự sẽ hiện ra, trong tình huống không phá vỡ kết giới hộ sơn, đây là cách dễ dàng nhất để rời khỏi Tiệt Thiên Giáo. Nhưng mà chúng ta không cần phải phá trận, có người sẽ thả chúng ta rời đi."

"Ai?"

— Còn ai vào đây nữa?

Công Nghi Trưng nhìn vào khoảng không, gật đầu mỉm cười nói: "Thần giáo chủ, hẳn là đã đợi lâu rồi nhỉ."

Công Nghi Trưng vừa dứt lời, thì thấy khoảng không phía trước như nổi lên những gợn sóng, một bóng người chậm rãi hiện ra, chính là Giáo chủ Tiệt Thiên Giáo, Thần Khải.

Thần Khải xuất hiện, khiến mọi người áp lực đột ngột tăng lên, Thất Sát cũng bày ra tư thế phòng bị.

Thần Khải cười nhẹ nhìn Công Nghi Trưng, lại dời ánh mắt sang Yến Tiêu: "Thật là khiến người ta bất ngờ, không ngờ rằng Diêm Tôn lại chưa chết, càng không ngờ tới chính là, đường đường thủ tọa đệ tử Thần Tiêu Phái, lại cấu kết với Diêm Tôn của Âm Khư."

Sắc mặt Thất Sát trắng bệch: "Tôn chủ, thuộc hạ không hề bán đứng người!"

Yến Tiêu thần sắc nhàn nhạt: "Ta biết, ngươi chỉ bị hắn lợi dụng làm mồi nhử."

"Thất Sát quả thật rất cẩn thận và trung thành, nhưng vấn đề của hắn chính là quá mức trung thành." Thần Khải khí thế lẫm liệt, nhưng so với lần gặp ở đại điện thì lại có phần khác biệt, Yến Tiêu nhận ra, sự kiêu ngạo trước đó e rằng chỉ là một lớp ngụy trang. Tạ Chẩm Lưu nói, Thần Khải say mê tu hành, là một tên cuồng võ, mà người này tác phong hành sự nhìn qua thì ngông cuồng tùy tiện, ở trước mặt Tạ Chẩm Lưu còn cố ý gây sức ép với Công Nghi Trưng, lúc cùng Công Nghi Trưng giao thiệp thì lại thường bị rơi vào thế yếu, nơi chốn cho người ta một loại biểu hiện giả dối hữu dũng vô mưu, nhưng chính lớp biểu hiện giả dối này, đã gạt được Tạ Chẩm Lưu.

"Thất Sát cố tình làm như vô ý hỏi ta về danh sách những người bị Đạo Minh tru sát hoặc bắt giữ, trong đó chắc chắn có kẻ hắn để ý, hắn thậm chí không dám tiết lộ tên của người đó với ta, hẳn người này có thân phận cực kỳ bí ẩn. Hắn không tìm thấy người mà mình ghi nhớ trong danh sách, nên ở lại Tiệt Thiên Giáo, chỉ là vì kéo dài thời gian. Ta cũng hiếu kỳ, kẻ đến từ Âm Khư mà có thể thoát khỏi sự truy tra của Đạo Minh là ai?"

ánh mắt của Thần Khải như chim ưng, sắc bén khiếp người, Thất Sát tưởng rằng lớp ngụy trang đã gạt được Thần Khải, giờ đây mới biết đã sớm bị Thần Khải nhìn thấu. "Diêm Tôn đã chết, thân phận đặc biệt nhất Âm Khư, không ai ngoài Vô Thường Sử. Thân là Bạch Vô Thường, trên người Thất Sát có một đoạn mảnh vỡ Dẫn Phượng Tiêu, vậy trên người Vô Thường Sử khác có phải cũng có Dẫn Phượng Tiêu chăng? Nhưng nay cả sáu đoạn đều đã rơi vào tay Đạo Minh, lại không có Vô Thường Sử nào bị bắt, Vô Thường Sử kia là chạy thoát, hay bị bắt? Người đó nếu có quan hệ mật thiết với Thất Sát, tất nhiên cũng biết trên người Thất Sát có mảnh Dẫn Phượng Tiêu cuối cùng, liệu người đó có cùng Đạo Minh lần đến nơi này hay không …"

Yến Tiêu đối diện ánh mắt dò xét của Thần Khải, lạnh lùng nói: "Cho nên ngày đó ông giả vờ nổi giận ở đại điện, cố ý gây sức ép với Công Nghi Trưng, chỉ là để thử? Ông cảm thấy trong số chúng ta, có thể có người của Âm Khư."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!