Chương 30: (Vô Đề)

Tác giả: Tùy Vũ Nhi An

Vào ngày thứ bảy sau khi gieo hạt của Dũng Linh Hoa, cuối cùng nụ hoa cũng đã xuất hiện, Vi Sinh Minh Đường nói, khi hoa nở, linh châu trong nhụy hoa sẽ hiện thế. Viên linh châu này được sinh ra từ Dạ Dạ Tâm, mang trong mình linh lực dồi dào vô tận, phải nắm bắt khoảnh khắc nhụy hoa mở ra để thu lấy linh châu, sau đó luyện hóa và đưa vào thần khiếu. Từ đó, linh châu sẽ tự động vận chuyển trong thần khiếu, hấp thụ và điều hòa linh khí, bù đắp sự thiếu hụt linh lực của Yến Tiêu.

Để trồng ra bông hoa này, linh thổ ba trăm năm cầu được từ Hoa Thần Cung đã bị hút cạn linh khí, khiến Vi Sinh Minh Đường vừa đau lòng vừa xót xa.

Yến Tiêu và Thập Anh mở to mắt, chăm chú nhìn chằm chằm vào Dũng Linh Hoa, sợ bỏ lỡ khoảnh khắc hoa nở, Công Nghi Trưng đứng một bên, nhạy bén nhận ra sự bất thường của Vi Sinh Minh Đường, hắn quan sát kỹ, liền thấy vết cào trên cổ áo của Vi Sinh Minh Đường, lập tức nảy sinh nghi ngờ.

Vi Sinh Minh Đường cũng cảm nhận được ánh mắt của Công Nghi Trưng, gương mặt tuấn tú của hắn thoáng đỏ lên vì lúng túng, ánh mắt dao động, trông rõ ràng là chột dạ.

Công Nghi Trưng truyền âm nói: Huynh đã làm chuyện gì, mà bị Thập Anh cào bị thương?

Vi Sinh Minh Đường làm bộ như không nghe thấy, tiếp tục chăm chú nhìn hoa.

Công Nghi Trưng khẽ cười, trực tiếp hỏi: "Thập Anh, mấy ngày nay Minh Đường thế nào?"

Thập Anh không ngẩng đầu lên, lập tức trả lời: "Hắn rất ngoan."

Công Nghi Trưng nhíu mày nghi hoặc, câu trả lời này hoàn toàn ngoài dự đoán của hắn, hắn còn tưởng rằng Vi Sinh Minh Đường chắc chắn đã chọc giận Thập Anh nên mới bị cào đầy người, không ngờ Thập Anh lại nói một câu tốt cho Minh Đường.

Vi Sinh Minh Đường toát mồ hôi lạnh, âm thầm truyền âm cho Công Nghi Trưng: Đừng hỏi nữa, nếu nàng mà nhớ lại thì không xong.

Công Nghi Trưng cười lạnh: Lời này nghe đã thấy có vấn đề.

Vi Sinh Minh Đường cảm thấy mình vừa oan uổng vừa tủi thân, bởi hắn thực sự không có ý định làm chuyện xấu gì với Thập Anh.

Mấy ngày nay hắn luôn nghĩ cách làm sao để dỗ dành Thập Anh, sau khi để tâm một chút thì không khó để phát hiện, con mèo này nếu được vuốt ve đúng cách thì cũng rất dễ dỗ, chỉ cần để nàng ăn no, tâm trạng của nàng sẽ rất tốt.

Vi Sinh Minh Đường mỗi ngày đều thay đổi món ăn cho Thập Anh, ba bữa đều chuẩn bị đa dạng, nhà bếp Vi Sinh gia hầu như không ngừng nghỉ, bất kể sơn hào hải vị gì cũng đều được chuyển đến dược viên. Chuyện Vi Sinh Nghiêu bị đánh trọng thương không giấu được, rất nhiều người hầu đều biết trong dược viên có một con mèo yêu tu vi cực cao — nói là hổ cái cũng không quá chút nào.

Thập Anh mỗi ngày được ăn uống thỏa mãn, thái độ đối với Vi Sinh Minh Đường cũng tốt lên rất nhiều, nàng nghĩ, người này tuy yếu đuối, nhưng rốt cuộc cũng có chút giá trị. Toàn bộ Vi Sinh gia giờ đây cũng mặc nàng tự do qua lại, không ai dám cản trở, Thập Anh chợt nhớ đến ngày ấy đi tìm Vi Sinh Minh Đường, từng ngửi thấy một mùi hương quen thuộc rất hấp dẫn, giống hệt loại lá xanh mà Vi Sinh Minh Đường đã từng cho nàng ăn. Loại lá đó ăn xong khiến cả người nàng nhẹ bẫng, vô cùng thoải mái, sau đó nàng có đòi thêm, nhưng Vi Sinh Minh Đường lại bảo đã hết, nào ngờ, trong Vi Sinh gia lại trồng cả một cánh đồng lớn.

Thập Anh liền lần theo mùi hương, vui vẻ nhảy vào biển rau kinh giới đó, đến khi Vi Sinh Minh Đường tìm thấy, nàng đã hoàn toàn lâng lâng như vừa uống cạn một hồ rượu, đầu óc mơ hồ không rõ ràng nữa.

Vi Sinh Minh Đường phải tốn không ít công sức mới bế được Thập Anh đang ngà ngà say rời khỏi đám kinh giới ấy, Thập Anh cả người nóng bừng, trên mặt còn treo một nụ cười ngây ngô, miệng lẩm bẩm những câu chẳng rõ nghĩa, trông vô cùng sung sướng.

Vi Sinh Minh Đường đặt nàng lên giường, nhưng cũng không rõ nàng đã ăn bao nhiêu, hôm đó chỉ một lá thôi đã khiến nàng mơ màng cả một khắc, nhìn cánh đồng kinh giới bị phá tan hoang như vậy, e rằng không ngủ cả một đêm nàng cũng khó mà tỉnh lại. Sợ Thập Anh mơ màng gây họa, Vi Sinh Minh Đường đành phải ngồi cạnh trông chừng.

Thập Anh mặt đỏ bừng, lăn lộn trên giường, đầu không ngừng va vào thành giường. Vi Sinh Minh Đường định ngăn nàng lại, nhưng bị nàng túm chặt lấy. Đầu nàng dụi vào lồng ngực hắn, không ngừng cọ qua cọ lại, tay thì vô thức vung vẩy, làm rách cả áo hắn, đầu ngón tay nàng để lại những vết cào đỏ trên ngực hắn. Vi Sinh Minh Đường hít vào một hơi lạnh, chỉ cảm thấy vừa đau vừa ngứa, lại vừa tê vừa buồn…

Vi Sinh Minh Đường chỉ là một tu sĩ Trúc Cơ, làm sao có sức phản kháng Thập Anh. Nhiệt độ cơ thể hắn thấp hơn nàng một chút, khi áo ngoài bị cởi ra, lồng ngực trắng ngần cứng cáp như ngọc liền lộ ra. Thập Anh mơ màng cảm thấy dễ chịu, liền áp mặt vào, tứ chi bám chặt lấy hắn, má cọ qua cọ lại trên ngực hắn, thỉnh thoảng còn lè lưỡi ướt mềm liếm khắp nơi.

Vi Sinh Minh Đường là một nam nhân bình thường, làm sao chịu nổi sự thử thách như vậy. Trong lòng hắn là một mảng mềm mại nóng rực, trái tim càng thêm bừng cháy. Sau một hồi đấu tranh tư tưởng dữ dội, cuối cùng hắn hạ quyết tâm — rõ ràng là hắn bị ép buộc, Thập Anh nhất định phải chịu trách nhiệm với hắn!

Khi hắn vừa quyết định nửa đẩy nửa kéo, muốn xoay người từ bị động thành chủ động, thì đột nhiên sự mềm mại thơm tho trong lòng biến mất, chỉ còn lại một chú mèo đỏ nhỏ xíu, mắt lim dim, meo meo hai tiếng, lè lưỡi liếm chân mình rồi ngủ ngon lành, vẻ mặt thỏa mãn.

Trái tim Vi Sinh Minh Đường lập tức lạnh toát, không, cả người hắn đều lạnh ngắt…

Hắn ngồi bên giường suy nghĩ suốt một đêm, trong đầu không ngừng vang lên câu nói đầy bất lực của Vi Sinh Nghiêu — Ta đã tạo nghiệp gì thế này…

Điều khiến người ta bực mình hơn cả là sau khi tỉnh dậy, Thập Anh hoàn toàn quên sạch những chuyện đã xảy ra. Nàng chỉ nhớ rằng mình đã ăn kinh giới, cảm thấy rất vui vẻ, thậm chí còn háo hức muốn ăn lần nữa. Nhưng khi nàng chạy đến cánh đồng kinh giới, chỉ thấy một bãi đất trống trơn…

Nàng không biết Vi Sinh Minh Đường đã cho người nhổ sạch trong đêm, nàng chỉ nghĩ rằng bản thân trong lúc mơ hồ đã ăn hết toàn bộ. Thập Anh liền uy hiếp lẫn dụ dỗ, ép Vi Sinh Minh Đường trồng lại một cánh đồng khác, Vi Sinh Minh Đường vừa gật gật đầu vừa ấp úng, trong đầu lại vang lên câu nói kia — Ta đã tạo nghiệp gì thế này…

Chuyện này hắn cảm thấy tốt nhất không nên để Thập Anh nhớ lại, nếu không phải Công Nghi Trưng quá nhạy bén, thì Vi Sinh Minh Đường chắc chắn sẽ chôn kín chuyện này trong lòng, nhưng trước ánh mắt nghi hoặc của Công Nghi Trưng, hắn vẫn cố gắng tóm tắt ngắn gọn nhất.

— Thập Anh ăn kinh giới, mất ý thức rồi cào bị thương.

Kèm theo ánh mắt và biểu cảm của Vi Sinh Minh Đường, Công Nghi Trưng cơ bản cũng đoán ra quá trình, ánh mắt hắn nhìn Vi Sinh Minh Đường lập tức từ chế giễu chuyển thành thương cảm.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!