Chương 22: (Vô Đề)

Tác giả: Tùy Vũ Nhi An

Hắn không phủ nhận, ở trước mặt người thông minh, quan trọng nhất chính là chân thành.

"Ngươi chỉ đang bắt chước những gì ta từng làm." Yến Tiêu khẽ nhếch môi, nhưng ánh mắt lại không hề có ý cười, "Bất chấp tất cả, lấy mạng mình để bảo vệ, nếu là người thường, có lẽ sẽ mềm lòng, động lòng rồi."

"Ta cũng chỉ là một người bình thường." Công Nghi Trưng nhìn thẳng vào Yến Tiêu, "Như cô dự đoán, ta đã mềm lòng, cũng động lòng."

"Ta thì không." Yến Tiêu chậm rãi quay đầu lại nhìn Công Nghi Trưng, "Ta ở lại, không phải vì ngươi, mà là vì ánh trăng này."

"Vậy sao?" Công Nghi Trưng khẽ cười một tiếng, "Còn ta, lại vì cô."

Yến Tiêu hơi nhíu mày, ánh mắt dò xét khóa chặt trên người Công Nghi Trưng, muốn phân biệt rõ ràng trong sự dịu dàng ấy bao nhiêu là thật, bao nhiêu là giả.

"Trời xoay đất chuyển, thương hải tang điền, thế gian đã qua biết bao biến đổi, không còn là dáng vẻ của mấy vạn năm trước. Chỉ có ánh trăng là vĩnh hằng bất biến, dù khi gần khi xa, lúc khuyết lúc tròn." Công Nghi Trưng giơ tay trái lên, hướng về vầng trăng tròn mở năm ngón tay thon dài, như khẽ vốc một vốc ánh sáng trăng đầy trong lòng bàn tay, ánh sáng thanh khiết len qua kẽ tay, như nghiền nát bụi sao.

Bàn tay có thể nắm giữ sức mạnh xuân thu này, rốt cuộc cũng không giữ được thứ ánh sáng hư vô ấy. Công Nghi Trưng mỉm cười nhẹ giọng: "Nhân gian luôn có ánh trăng, nhưng người có thể cùng ngắm trăng lại không nhiều, đẹp nhất không phải trăng trên trời, mà là người trong tim. Nhân sinh một đời, trăm năm ngắn ngủi, những thứ có thể nắm giữ chẳng được bao nhiêu, nếu có cơ hội, ta nhất định không buông tay."

Những lời của Công Nghi Trưng như làm gió biển cũng cảm động, tiếng rít gào lặng dần, gió yên ắng lại, ngoan ngoãn dừng trên vai hắn, thỉnh thoảng khẽ lay động tóc mai nơi thái dương hắn.

Ở nơi không xa trên mặt biển, Thập Anh đang chật vật vùng vẫy trong nước, cố gắng vượt qua nỗi sợ hãi đối với biển rộng, mà Vi Sinh Minh Đường bạch y phất phơ, đứng ở trên bờ, lộ ra nụ cười không có ý tốt, chắc là hắn đã dùng kế khích tướng để dụ Thập Anh xuống biển. Tiếng sóng vỗ liên hồi át đi tiếng hét của Thập Anh cùng tiếng cười của Vi Sinh Minh Đường, ánh mắt Yến Tiêu dừng ở nơi xa, nhưng tâm trí nàng thì lại trôi về một nơi còn xa hơn thế.

Một đêm yên ắng và bình dị thế này với nàng là điều hiếm có mà trân quý. Ở Âm Khư không phân biệt ngày đêm, nàng thường cô độc ngồi trên cao tại Diêm La Điện, trong bóng tối luôn ẩn giấu sự bất mãn và bất tuân, âm mưu cùng tính kế. Không phải người khác tính kế nàng thì cũng là nàng tính kế người khác. Chiếc ghế Diêm Tôn mà biết bao người thèm muốn ấy, nàng đã phải tính kế suốt mười năm, từng bước bố trí mới có thể thoát ra, bước chân vào nhân gian này.

Nếu chưa từng thấy qua ánh trăng này, có lẽ nàng cũng có thể trở về Âm Khư, chịu đựng lò luyện và bóng tối.

Nhưng hôm nay nàng lại nghĩ, nếu một ngày nào đó phải chết, nàng cũng muốn được chôn vùi trong ánh trăng này.

Công Nghi Trưng có lẽ muốn nắm lấy nàng, nhưng điều nàng muốn nắm giữ lại là thứ ánh trăng hư ảo không thể chạm tới kia.

"Công Nghi Trưng …" Yến Tiêu khẽ cụp mắt, che giấu đi nỗi trống trải trong lòng, nhàn nhạt nói: "Ngươi nỗ lực lấy lòng ta như thế, chỉ là vì vụ đánh cược kia, muốn khiến ta động lòng. Nếu ngươi chưa từng nhắc đến vụ đánh cược ấy, có lẽ ta thật đúng là sẽ bị ngươi đả động ba phần, nhưng đã biết là đánh cược, ta sẽ không dễ dàng hạ thấp đề phòng. Ta ở lại, không phải vì mềm lòng, mà là vì giao dịch.

Ngươi giúp ta, ta không nợ ngươi."

Giọng điệu lạnh lùng của Yến Tiêu như muốn tuyên bố rằng mưu kế của Công Nghi Trưng thất bại, nhưng mà gương mặt Công Nghi Trưng lại không hề hiện lên vẻ thất vọng hay chán nản, hắn nhướng mày, nụ cười trầm thấp đầy vui vẻ vang lên — Yến Tiêu quả nhiên chẳng hiểu gì về tình cảm …

"Nếu cô nghĩ vậy…" Công Nghi Trưng khẽ cười nói, "Chỉ ở lại đây cùng ta ngắm trăng, e rằng vẫn chưa đủ để bù đắp cho những gì ta bỏ ra."

Nghe vậy Yến Tiêu nhíu mày, ánh mắt như muốn hỏi: Vậy ngươi còn muốn gì nữa? Bổn tọa đã hạ mình thế này rồi.

Công Nghi Trưng nén cười, lại nói: "Vả lại… nếu cô muốn thắng vụ đánh cược, chỉ phong bế trái tim, không động tình thì chỉ mới dừng lại ở việc không thua. Đường đường là Diêm Tôn, không thua là đủ rồi sao?"

Đôi mắt Yến Tiêu thoáng dao động. Cuộc đánh cược này, là xem ai sẽ thua trái tim mình trước, nàng tự cho rằng bản thân đã đứng ở thế bất bại, mà Công Nghi Trưng đưa ra vụ đánh cược này, đã thua một nửa, bởi vậy nàng cũng không sốt ruột. Nhưng làm sao mới có thể toàn thắng, làm sao để thanh nhiên được ca ngợi là thiên hạ đệ nhất người thông minh cam tâm tình nguyện quỳ rạp dưới chân nàng, nàng lại chưa tìm ra cách để thực hiện.

Đây là dương mưu đao rõ thương sáng, giống như nàng có thể nhìn thấu hắn cố tình lấy lòng, chẳng lẽ đối phương lại không nhìn ra sao? Vậy dùng chiêu trò giống nàng làm sao có thể thành công?

Công Nghi Trưng dường như đã nhìn thấu sự bối rối của nàng, hắn cũng không vội, chỉ mỉm cười chăm chú nhìn Yến Tiêu, giọng nói trầm khàn nhẹ nhàng nói: "Chuyện này cô cứ từ từ nghĩ, không thể bồi thường, cô có thể nợ trước…"

Yến Tiêu hít sâu một hơi, bình tĩnh nhìn Công Nghi Trưng, "Ta trả cho ngươi."

Vừa nói dứt lời, nàng chống người đứng lên, một tay chống lên vách đá bên tai Công Nghi Trưng, cúi người áp trán lên thần khiếu của đối phương.

Công Nghi Trưng nhìn gương mặt đột nhiên áp sát mà có chút sững sờ, trong mắt dần dâng lên ý cười âm u. Hắn mặc cho linh lực của Yến Tiêu thô bạo xông vào thần khiếu của mình, nàng không giống hắn, không hiểu thế nào là dịu dàng, cũng chẳng quan tâm đến tổn thương. Truyền linh lực vào giữa thần khiếu nếu không biết khắc chế, sẽ gây tổn thương nhất định đến người nhận, tổn thương này không chí mạng, nhưng sẽ khiến đối phương cảm nhận được thần khiếu đau nhức, kinh mạch chấn động.

Mỗi lần hắn truyền linh lực đều rất cẩn trọng, nàng đương nhiên sẽ không cảm nhận được loại đau đớn này, nhưng đổi ngược lại, nàng lại không có lòng tốt hay kiên nhẫn như thế, cũng chẳng biết rằng Công Nghi Trưng giờ phút này đang nở nụ cười trên môi, thực ra đang chịu đựng đau đớn kịch liệt.

Có lẽ dù biết, nàng cũng chẳng bận tâm, nàng chỉ muốn trả lại ân tình này.

Công Nghi Trưng chủ động ngẩng mặt lên, chóp mũi khẽ chạm vào đối phương, đôi mắt phản chiếu hình bóng hai người. Hắn không khỏi nhớ đến lúc dưới biển sâu, đụng chạm trong bóng tối, lúc ấy không kịp suy nghĩ nhiều, nhưng giờ đây hồi tưởng lại, càng cảm thấy ái muội. Mặc dù mắt không thể nhìn thấy, hắn vẫn rõ ràng cảm nhận được, đôi môi lướt nhẹ qua nhau là nơi mềm mại tương đồng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!