Chương 9: (Vô Đề)

Nhân vật nổi tiếng trong phòng thí nghiệm, Lạc Gia Gia, cuối cùng cũng đã trở về sau chuyến họp ở Mỹ suốt hai ngày qua.

Lạc Gia Gia là mẫu phụ nữ mạnh mẽ, năng động, ngày nào cũng trang điểm kỹ lưỡng và luôn tỏ ra quyết đoán. Cô đã theo Jonathan từ khi ông thành lập phòng thí nghiệm, từ thời học viên cao học đến khi trở thành tiến sĩ sau nghiên cứu. Xét về thâm niên và trình độ, ngoài Jonathan và Tạ Dĩ Tân, cô có thể coi là đàn chị trong phòng thí nghiệm.

Vì vậy, khi nhóm người Trung Quốc tụ họp, họ đều gọi cô là "chị Gia Gia".

Lạc Gia Gia mang về những món quà lưu niệm từ chuyến đi và chia cho mọi người, sau đó là lúc thoải mái trò chuyện.

Hác Thất Nguyệt lên tiếng trước: "Chị Gia Gia ơi, chị không biết đâu, chị đi vắng một thời gian mà bỏ lỡ bao nhiêu chuyện! Để em kể lại cho chị nghe. Ừm… Đầu tiên là Amy ước sinh nhật năm nay sẽ có bạn trai, lúc đó mắt cô ấy dán chặt vào anh Tần đấy ạ!"

Lạc Gia Gia vỗ vai Tần Xán cười: "Tốt đấy nhóc, số đào hoa vẫn nở rộ nhỉ! Lần trước chị nhớ có một cô gái Nga học sinh trao đổi Katherine cứ bám theo em suốt cơ mà?"

Tần Xán vội thanh minh: "Chuyện đó chỉ vì cô ấy không nhớ cách sử dụng thiết bị thôi, hai người thật là… đừng đùa nữa."

Hác Ngũ Chu cũng chen vào: "Đúng rồi chị, rốt cuộc chị quen biết đàn anh Tạ như thế nào vậy?"

Hác Thất Nguyệt ngay lập tức nhớ ra: "Ồ đúng đúng đúng, lần đó một mình em gặp Lưu Bột ở phòng trà mà không biết làm thế nào hết. Chị Gia Gia nhắn trong nhóm là sẽ cử viện binh, nhưng em chờ mãi, ngẩng đầu lên thì thấy đàn anh Tạ đứng trước mặt rồi. Nhưng chị đừng nói là, đừng nói là chị…"

Tần Xán gần như có thể đọc thuộc lòng nội dung câu chuyện trong năm phút tiếp theo, bởi vì những ngày qua Hác Thất Nguyệt đã kể đi kể lại không biết bao nhiêu lần về việc Tạ Dĩ Tân xuất hiện bình thản như thế nào, và chỉ với dăm ba câu mà đã khiến mặt mũi của Lưu Bột tái mét trước khi bỏ chạy thảm hại ra làm sao.

Nghe xong, Lạc Gia Gia bật cười sảng khoái: "Thực ra, nếu xét về kết quả nghiên cứu của Lưu Bột trong hai năm qua, bài của cậu ta không hẳn là xuất sắc nhưng cũng không phải quá tệ. Nhưng trong mắt Tạ Dĩ Tân thì đúng là chỉ đáng xếp vào hạng trung bình*. Chỉ là, chị không ngờ cậu ấy lại nói thẳng như thế thôi."

"Lúc nghe em gặp phải Lưu Bột một mình, chị lo cậu ta lại khiến em lộn mửa nên chị nhắn Tạ Dĩ Tân có thể xem giúp tình hình hay không." Lạc Gia Gia lắc đầu: "Theo chị biết, lòng tự trọng của Lưu Bột giờ tan nát rồi, chắc phải lâu lắm mới dám trêu chọc em nữa."

"Chị và đàn anh hai người quen nhau thế nào ạ?" Hác Thất Nguyệt kéo tay Lạc Gia Gia không kiềm được hóng hớt: "Sao chị lại có thông tin liên lạc của anh ấy? Hai người không phải là——"

Lạc Gia Gia cười đáp: "Thôi đừng tưởng bở đi cô ơi. Chị và cậu ấy thực ra không quen thân lắm đâu. Trước đây Jonathan nhờ hai người cùng nộp đơn xin quỹ, nên chị mới lưu số của cậu ấy thôi. Sau đó cậu ấy chủ động nhờ chị giúp một việc nữa."

Giọng cô bỗng trở nên bí ẩn: "Em đoán xem cậu ấy nhờ chị làm gì?"

Hác Thất Nguyệt đoán: "Liên quan đến nghiên cứu chứ gì ạ? Cũng hông phải à nhen, anh ấy luôn tự làm nghiên cứu mà?"

Lạc Gia Gia cười nói: "Sai rồi bé, chẳng liên quan gì đến nghiên cứu cả. Cậu ấy nhờ chị mua hộ một con thú bông lông mềm."

Cả phòng đều ngơ ngác, ngay cả Hác Ngũ Chu vốn trầm tính cũng không kìm được mà hỏi: "… Thú bông?"

Lạc Gia Gia xác nhận: "Đúng vậy, chị còn giữ hình ảnh đây này. Nhìn đi——!"

Cô giơ điện thoại lên cho mọi người xem, và nhận lại hàng loạt lời cảm thán kinh ngạc.

Chỉ có Tần Xán ngồi trong góc với vẻ mặt đầy suy tư, hôm nay cậu nói rất ít.

Lạc Gia Gia nhận thấy điều kỳ lạ, liền hỏi: "Này, sao hôm nay nhóc im lặng thế? Không ngạc nhiên gì à? Không thấy bất ngờ vì sự đối lập này hả?"

Tần Xán cố gượng cười: "Đúng… đúng là thật bất ngờ."

Hác Thất Nguyệt nhìn chằm chằm vào bức ảnh, mắt mở to: "Wow! Em biết hãng thú bông này nè. Chất liệu mềm mịn vô cùng, nhưng giá cả thì cao hỡi ôi luôn, em chỉ đủ tiền mua loại móc khóa mini của họ thôi đó. Nếu em nhớ không nhầm thì những con thú bông của hãng này đều là hàng đặt may riêng, cực kỳ đắt đỏ luôn ớ!"

Lạc Gia Gia gật đầu: "Chị nghĩ chắc chắn là cậu ấy mua cho người yêu. Lúc đó cậu ấy còn chọn một con thỏ tai rủ màu hồng cực to, giá mấy ngàn euro, và chắc chắn đã tìm hiểu rất kỹ trước khi mua luôn. Trước khi quyết định, cậu ấy còn nhờ chị sờ thử xem cảm giác có mềm mịn không. Không ngờ cậu ấy ngoài mặt thì lạnh lùng mà lại chu đáo với người yêu đến vậy á~"

Hác Thất Nguyệt lẩm bẩm: "Wow, hóa ra đã có người thương rồi ha."

Lạc Gia Gia quay sang nhìn Tần Xán, vẻ mặt đầy thắc mắc: "Tần Xán, rốt cuộc cậu sao vậy? Thả hồn đi đâu mất rồi? Tin sốc như vậy mà không thích nghe à? Sao không ngạc nhiên chút nào thế?"

Tần Xán đứng ngây người như một bức tượng.

Cố gắng ép mình tỉnh táo lại, cậu cười gượng và nói theo: "Ha ha… làm sao mà không ngạc nhiên được? Em thực sự bất ngờ đấy, hoàn toàn không ngờ một người như anh ấy lại mua những thứ như vậy."

Lạc Gia Gia nhìn cậu hài lòng: "Đúng hông đúng hông."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!