Chỉ trong vòng một phút ngắn ngủi, tất cả những gì Tần Xán từng được dạy và thế giới quan mà cậu đã xây dựng suốt hơn hai mươi năm đều bị đảo lộn hoàn toàn.
Làn da mà tay cậu chạm vào lúc này nóng rực, vượt xa nhiệt độ cơ thể một người bình thường nên có.
Đôi mắt của Tạ Dĩ Tân vẫn đọng sương, đôi tai và má anh đỏ ửng, tất cả thật khó tin.
Đại não Tần Xán vận hành rất nhanh, lý trí của cậu bảo rằng điều này không có khả năng đâu, nhưng dù vậy cậu cũng thật sự không tìm ra được bất kỳ kẽ hở nào.
Mọi thứ thật khác biệt so với một trò ảo thuật. Nhà ảo thuật có thể lấy chim bồ câu hay hoa hồng ra từ tay áo, nhưng không ai có thể thay đổi màu da hay nhiệt độ cơ thể chỉ trong một phút ngắn ngủi được.
Thế nhưng ngay trước mắt cậu, vào lúc cơn mưa bắt đầu, Tạ Dĩ Tân thực sự phát sốt như những gì anh đã nói, đôi mắt và gò má anh cũng đỏ lên bất thường.
Tần Xán không thể tin nổi: "Làm sao có thể——"
"Anh Tần! Hóa ra anh vẫn chưa đi à?" Giọng lớn của Hác Thất Nguyệt bất ngờ vang lên từ phía sau.
Cả Tần Xán cùng Tạ Dĩ Tân đều sững lại.
Hác Ngũ Chu và Hác Thất Nguyệt chắc hẳn vừa mới rời khỏi phòng thí nghiệm, khi bước ra khỏi thang máy thì đã ngay lập tức nhìn thấy Tần Xán đang đứng ở cửa sau.
Cả hai tiến lại gần hơn thì mới nhận ra rằng đứng trước mặt Tần Xán còn có Tạ Dĩ Tân. Hác Thất Nguyệt hơi ngạc nhiên: "Ồ, có anh Tạ nữa——"
Ngay khi Hác Thất Nguyệt vừa mở lời, Tạ Dĩ Tân lập tức buông tay Tần Xán, lùi lại một bước, chủ động tạo khoảng cách giữa cả hai.
Anh không nói gì, chỉ nhìn Tần Xán thoáng qua với ánh mắt phức tạp, như đang hỏi cậu: "Bây giờ cậu tin tôi chưa?", nhưng cũng không mang ý gì đặc biệt cho cam.
Có lẽ nhiệt độ cơ thể đang làm anh khó chịu, Tần Xán thấy anh nhăn mày, cúi đầu lấy chiếc ô trong túi ra.
Anh nhìn Tần Xán lần cuối trước khi quay người, che ô và bước vào màn mưa.
Tần Xán không kịp suy nghĩ đã định gọi anh lại: "Anh…"
"Ài, sao lại che ô rồi bỏ đi như thế?"
Hác Thất Nguyệt vừa chạy tới cũng đứng ngẩn ra: "Hai người vừa nói chuyện gì thế? Em còn định cảm ơn anh Tạ cơ mà!"
Hác Ngũ Chu lạnh lùng xen vào: "Trước đây chẳng phải em nói anh ta lúc nào cũng lạnh lùng doạ em sợ à, sao bây giờ lại cứ "anh Tạ" liên tục thế?"
Hác Thất Nguyệt mặt đỏ bừng, lớn tiếng giải thích: "Em sợ tất cả đàn ông trưởng thành, trừ anh với anh Tần nhé cảm ơn à! Chỉ là vừa rồi theo một cách nào đó, anh Tạ đã giúp em mà, nên em muốn cảm ơn anh ấy thôi thì có gì sai chứ?"
"Còn anh Tần sao thế ạ?"
Hác Thất Nguyệt nhìn Tần Xán kế bên: "Tay anh bị gì à? Từ nãy giờ cứ chăm chăm nhìn vào tay chẳng nói lời nào, có phải do cầm ống pipet lâu quá không á?"
Tần Xán không nói gì, chỉ khẽ siết nhẹ ngón tay.
Dường như cậu vẫn cảm nhận được hơi nóng từ gò má của Tạ Dĩ Tân còn vương lại trên đầu ngón tay. Cậu ngẩn người nhìn lên, mưa vẫn rơi lất phất nhưng bóng dáng của người kia đã biến mất nơi cuối con đường rồi.
"Không sao." Tần Xán khàn giọng đáp sau một lúc: "… sinh học không thể lý giải điều này được."
Ngày thứ năm, Tạ Dĩ Tân đã ở trong phòng chụp cả buổi sáng để chụp ảnh các mầm khối u tế bào của tuyến trùng.
London đã không mưa suốt ba ngày rồi và dự báo chỉ có một cơn mưa nhỏ vào cuối tuần thôi nên tâm tình của Tạ Dĩ Tân những ngày này rất tốt.
Tạ Dĩ Tân là người luôn có mục tiêu rõ ràng, tính cách này khiến anh rất phù hợp với công việc nghiên cứu khoa học.
Anh quyết đoán bình tĩnh, có ý thức mạnh mẽ về về mục đích trong mọi việc, khi làm việc thì sẽ luôn phân tích con đường hiệu quả nhất và thực hiện nó không do dự, bởi anh không thích vòng vo.
Con người không phải là những phân tử bảo toàn khối lượng hay các cấu trúc protein bất biến, mà là những sinh vật có cảm xúc suy nghĩ. Tạ Dĩ Tân luôn ăn ngay nói thật và không bao giờ vòng vo, nhưng chính điều này lại khiến anh gặp khó khăn trong việc giao tiếp với người khác.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!