Chương 73: (Vô Đề)

Dù Tần Xán và Tạ Dĩ Tân đã công khai yêu nhau được một năm rưỡi, nhưng mỗi lần Hác Thất Nguyệt thấy hai người xuất hiện chung dưới một mái nhà, cô nàng vẫn không nhịn được mà hét lên như pháo nổ.

Sau đó mỗi lần đi ăn cùng nhóm thí nghiệm, cô nàng lại kéo mọi người ngồi xuống ôn lại lịch sử với vẻ ảo thật đấy——

"Mọi người rốt cuộc phát hiện từ khi nào vậy?"

Hác Thất Nguyệt đau đớn dằn vặt: "Nếu không phải Tiểu Hạ tự nói cho em biết, chắc em vẫn bị mọi người giếm hết rồi! Thật sự chỉ mình em bất ngờ thôi hả?"

Hác Ngũ Chu: "Ừ, chỉ mình em thôi."

Lạc Gia Gia: "Ừa."

Hác Thất Nguyệt suýt nghẹt thở: "…Không không, Hác Ngũ Chu, anh biết từ bao giờ? Còn chị Gia Gia, chị phát hiện lúc nào cơ?"

Lạc Gia Gia: "Chị thì thấy lạ từ lâu rồi. Hồi chúng ta báo cáo trong hội trường í, lúc hai người họ cùng đi vệ sinh đã thấy có gì đó mờ ám rồi."

Hác Ngũ Chu: "Ừm, thêm lần chúng ta đi mua đồ cho anh Tần đến Edinburgh nữa, lúc sau anh Tạ và anh Tần cũng cùng nhau đi về trước."

Lạc Gia Gia: "Ừa, với cả lần mình xem múa thoát y——"

Hác Thất Nguyệt bịt tai lại: "Đủ rồi đủ rồi! Đừng kể nữa mà!"

Lúc đầu Hác Thất Nguyệt thực sự không quen, nhưng dần dà cũng thấy bình thường.

Tạ Dĩ Tân và Tần Xán yêu nhau rất kín tiếng. Cả hai cùng theo đuổi mục tiêu chung trong học thuật, nên ở phòng thí nghiệm hay trước mặt người ngoài, họ đều không để chuyện tình cảm xen vào công việc.

Thỉnh thoảng khi đi ngang qua văn phòng Tạ Dĩ Tân, Hác Thất Nguyệt sẽ nghe thấy hai người họ thảo luận về đề tài, nội dung hàn lâm nghiêm túc đến mức chẳng giống một đôi yêu nhau tẹo nào.

Có lúc cô nàng nghi ngờ rằng họ có thật sự đang yêu nhau không nữa.

Nhưng rồi Hác Thất Nguyệt phát hiện ra, đôi khi vào giờ nghỉ trưa, cửa văn phòng Tạ Dĩ Tân sẽ đóng kín.

Tầm khoảng nửa tiếng sau, Tần Xán sẽ cười tủm tỉm bước ra, ung dung cài lại vài chiếc cúc áo trên cùng rồi quay người về phòng thí nghiệm làm việc như chưa có gì xảy ra.

Một lát sau Tạ Dĩ Tân cũng bước ra, nhìn anh thì thấy không có gì bất thường, ánh mắt sau gọng kính vẫn bình thản như nước hồ, rồi anh rẽ sang phòng chụp ảnh.

Nhưng nếu để ý kỹ thì sẽ thấy tóc anh hơi rối, cổ và má cũng nhuộm một tầng hồng nhạt.

Hác Thất Nguyệt:…Ôi mẹ ơi, có vẻ là hai ảnh yêu nhau thiệt.Thời gian trôi qua nhanh như chớp mắt, chẳng mấy chốc đã gần hai năm. Ai cũng có những thay đổi trong cuộc sống.

Hác Ngũ Chu chuyển sang Đại học K để học tiến sĩ. Hác Thất Nguyệt ở lại Đại học U làm RA*. Hạ Gia Trạch tốt nghiệp đại học, với thành tích luận văn ổn định nên cậu nhóc tiếp tục học thạc sĩ tại Đại học U, làm trợ lý cho Hác Thất Nguyệt. Lạc Gia Gia thì sang Mỹ tiếp tục học cao hơn.

(*RA = Research assistant: trợ lý nghiên cứu)

Bài báo nghiên cứu mà Tần Xán và Tạ Dĩ Tân cùng hợp tác đã được chấp nhận, chỉ còn đợi ba tháng nữa để bảo vệ luận án và chính thức khép lại hành trình nghiên cứu sinh của Tần Xán.

Hợp đồng nghiên cứu sau tiến sĩ của Tạ Dĩ Tân kết thúc sớm hơn, nên anh sẽ phải đến Đại học E gia nhập nhóm nghiên cứu của Chân Ảnh.

"Vậy tính ra, chúng ta sẽ xa nhau khoảng ba tháng." Tần Xán thở dài, đặt lịch xuống.

Tạ Dĩ Tân "Ừm" một tiếng: "Tính theo ngày bảo vệ luận án của em, thì chính xác là ít nhất 95 ngày."

Ba tháng, không dài cũng chẳng ngắn, so với đời người cũng chỉ là một khoảnh khắc nhỏ nhoi, nhưng với họ lại là một thử thách mới.

Tần Xán nói: "Không sao, ít nhất em cũng sẽ kịp mừng sinh nhật năm nay của anh."

Nói ra cũng buồn cười, Tạ Dĩ Tân đã đến Đại học U gần ba năm, nhưng Tần Xán chưa từng tổ chức sinh nhật cho anh một cách đàng hoàng.

Năm đầu tiên, họ còn chưa quen biết nhau.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!