Cuối thu, tại London.
Thứ hai luôn là ngày bận rộn nhất nhưng cũng đầy bất ngờ nhất trong phòng thí nghiệm: nào là kiểm tra trạng thái tế bào, phát hiện các vi khuẩn mới mọc lên trong môi trường nuôi cấy, lại còn đối phó với đủ thứ tình huống bất ngờ khác nhau.
Lúc này gần hết giờ làm, Tần Xán vừa bước ra khỏi văn phòng của Jonathan thì thấy Hác Thất Nguyệt kéo Hạ Gia Trạch thở hồng hộc chạy về phía mình.
Hác Thất Nguyệt la oai oái: "Anh Tần, cứu tụi em với! Anh xem cái đĩa nuôi cấy khuyết dạng mà tuần trước bọn em với Tiểu Hạ thử nghiệm vào thứ sáu tuần trước đi, không hiểu sao giờ toàn là rán sành ra mỡ thôi, chẳng chịu đẻ nổi cái trứng nào hết á!"
Hạ Gia Trạch ho khẽ: "… Chính xác thì là có, nhưng không nhiều. Tôi đếm rồi, tổng cộng chỉ được bốn trứng."
"Hai đứa đúng là luôn khiến anh kinh ngạc về phương diện sinh học đấy."
Tần Xán lắc đầu thở dài: "Lúc chuyển mẫu có làm dây platinum quá nóng không? Có chắc không dẫn thêm loại thuốc nào vào môi trường nuôi không? Nhiệt độ là 25 độ đúng không?"
Hác Thất Nguyệt ấp úng: "Chắc là… chắc không có đâu."
Hạ Gia Trạch cũng ngó lơ đi chỗ khác, rõ ràng là chẳng nhớ ra được gì.
"Hai người… đúng là rồng nằm phượng non*, hai con tụ một chỗ."
Tần Xán thở dài tiếp: "Thế này đi, đừng bỏ mẫu này, giữ lại để làm đối chứng. Trước khi tan làm thì làm thêm một nhóm mới, đến thứ năm xem có còn giống vậy không."
Hác Thất Nguyệt gật đầu đáp lại.
"Tiểu Hạ! Em chuẩn bị môi trường nuôi cấy đi!"
Cô nàng ưỡn ngực ra vẻ chỉ huy: "Chị sẽ đi lấy mẫu trùng từ tủ đông, tiện thể kéo luôn anh của chị qua giúp một tay. Chờ chút rồi chị quay lại ngay!"
Hạ Gia Trạch "Ừ" một tiếng: "Vâng, chị Thất Nguyệt."
"… Chị Thất Nguyệt?" Tần Xán nhìn cậu ta với vẻ mặt như gặp quỷ: "Gọi thân mật thế cơ à?"
Hạ Gia Trạch đỏ bừng mặt, cãi ầm lên: "Tôi thích thế đấy! Chị Thất Nguyệt đối xử với tôi tốt thế cơ mà, dạy tôi mấy thứ rất tận tình, đâu như anh với anh tôi…"
"À đúng rồi." Cậu nhóc ngập ngừng, vẻ mặt đắn đo, "Về cái hướng dẫn tập gym mà anh gửi tôi ấy, phần tập tạ trong phòng gym và thực đơn thì tôi hiểu, nhưng phần "tập aerobic ở nhà" thì… Căn hộ tôi đâu có máy chạy bộ, thế bình thường anh ở nhà tập aerobic kiểu gì? Có thể nói chi tiết hơn không?"
Tần Xán trầm ngâm giây lát: "Cậu chắc chắn là mình muốn nghe à?"
Hạ Gia Trạch ngơ ngác: "Sao tôi lại không muốn nghe?"
Tần Xán không nói gì, năm giây sau, Hạ Gia Trạch hình như hiểu ra điều gì, mặt lập tức đỏ bừng như quả cà chua.
Cậu ta dùng tay bịt kín hai tai, hét ầm lên: "A! Đừng nói nữa! Tôi hiểu rồi! Hai người… hai người các anh đúng là…!"
"Xong rồi đây! Anh chị chút nữa qua luôn đó."
Một phút sau, Hác Thất Nguyệt ôm mẫu thí nghiệm nhảy chân sáo quay lại, nhưng sắc mặt hơi kỳ quặc: "Đúng rồi, anh Tần. Không biết có phải ảo giác của em không mà vừa nãy em đi qua khu vực uống trà, thấy anh Tạ chuẩn bị tan làm mà vẫn lấy hộp cơm trong tủ lạnh ra."
"Chẳng phải anh Tạ luôn thích ăn một mình sao ạ? Em cứ tưởng vậy nên hôm nay mới để ý, hộp cơm của ảnh giống hệt hộp cơm của anh đó, anh Tần!"
Hác Thất Nguyệt cảm thán đầy ngạc nhiên: "To bằng nhau, màu giống nhau, túi bên ngoài cũng y chang luôn!"
Tần Xán: "…"
Hạ Gia Trạch: "…?"
Đúng là Hác Thất Nguyệt. Nói cô nàng chậm tiêu thì có thể chú ý cả tiểu tiết như kiểu mẫu mã hộp cơm. Nhưng bảo nhạy bén thì đến cả chứng cứ dí thẳng vào mặt thế đó mà cô nàng vẫn chẳng đoán ra nổi.
Tần Xán mặt không đỏ tim không đập, đáp: "À, thế à? Chắc chỉ là trùng hợp thôi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!