Chương 71: (Vô Đề)

Sau khi trở lại khách sạn, ngay trước cửa phòng ở hành lang, cả hai không nhịn được mà trao nhau một nụ hôn say đắm.

Tần Xán chủ động tiến sát, ép dần khoảng cách, trong khi Tạ Dĩ Tân hơi ngửa mặt, đáp lại một cách nghiêm túc và đầy tập trung.

Mãi cho đến khi lưng Tạ Dĩ Tân bị ép sát vào cánh cửa không còn lối thoát, phát ra một tiếng động trầm đục, anh mới khẽ nhíu mày, mơ hồ nói: "…Mở cửa trước đã."

Tần Xán đành miễn cưỡng tạm dừng, tạo chút khoảng cách giữa hai người rồi lục lọi trong túi để lấy thẻ phòng, quẹt cửa một cách dứt khoát.

Khi đặt thẻ vào khe cắm, ánh sáng lập tức tràn ngập căn phòng tối đen. Nhưng vừa xoay người lại, Tần Xán đã bị Tạ Dĩ Tân vòng tay qua cổ, kéo lại để tiếp tục nụ hôn dang dở.

Lưỡi và môi hòa quyện, hơi thở của ai đó trở nên gấp gáp nóng bỏng. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi khi cả hai đổi hơi, Tần Xán bật cười, trêu: "Hôm nay gấp gáp thế à?"

Tạ Dĩ Tân khẽ hừ một tiếng, không đáp lời, đôi tay trực tiếp bắt đầu cởi cúc áo sơ mi của Tần Xán.

Tần Xán thầm nghĩ, Tạ Dĩ Tân đúng là vừa nhõng nhẽo vừa d. âm đãng. Cậu để mặc đôi tay kia làm loạn trên ngực mình, đồng thời cúi xuống đặt môi mình rê lên cổ anh, hài lòng khi cảm nhận được hơi thở của anh chợt rối loạn.

Chuyện hôn hít này, lúc đầu cả hai còn thấy hơi khó, nhưng giờ đã thành thạo như thói quen.

Tần Xán dịu dàng đưa nụ hôn trượt dần xuống xương quai xanh của Tạ Dĩ Tân, giữ lấy đôi vai anh, rồi trở lại bờ môi mềm mại ấm áp kia.

Tiếng trao đổi nước bọt vang lên rõ ràng trong không gian, một lát sau, cả hai mới thở hổn hển mà tách ra.

Lúc này, áo sơ mi của Tần Xán đã bị cởi bung cúc từ khi nào không hay. Dù quần áo trên người Tạ Dĩ Tân vẫn còn nguyên vẹn, nhưng mái tóc anh đã rối bời hết cả.

Đôi mắt đen nhánh của anh phủ đầy sương mờ, chăm chú nhìn vào khuôn mặt Tần Xán như đang suy tư gì đó.

Ánh mắt ấy khiến Tần Xán rùng mình: "…Sao vậy anh?"

Tạ Dĩ Tân im lặng hồi lâu mới lên tiếng: "Không có gì."

Dứt lời, anh đưa tay đầy tội lỗi về phía ngực Tần Xán, định chạm vào vùng cơ bắp rắn rỏi đã năm ngày chưa được sờ soạng đàng hoàng.

Nhưng Tần Xán cảm thấy dáng vẻ vừa rồi của Tạ Dĩ Tân như đang muốn nói gì đó mà chưa nói ra, nên cậu không để anh đạt được ý đồ dễ dàng như thế.

"Rốt cuộc là sao vậy?"

Ngay trước khi đầu ngón tay Tạ Dĩ Tân sắp chạm đến ngực mình, Tần Xán kéo lại áo sơ mi đã bị cởi tung, thận trọng hỏi: "Nói rõ trước đã, rồi mới cho anh sờ em."

Tạ Dĩ Tân để tay lơ lửng giữa không trung, nhìn mảnh da thịt lồ lộ đẹp đẽ gần ngay trước mắt mà khẽ thở dài.

"Không biết có phải do anh tưởng tượng không…"

Ánh mắt anh hướng thẳng vào mắt Tần Xán: "Từ sau trận mưa bão hôm trước, anh cảm thấy mỗi khi chúng ta làm t. ình với nhau, hình như em luôn hơi… dè dặt."

Tần Xán: "Hả?"

Tạ Dĩ Tân suy nghĩ thêm rồi giải thích rõ hơn: "Đây không phải là lời chê trách, chỉ là anh thấy, đôi khi em có vẻ quá dịu dàng."

Tần Xán: "…"

Cậu không thốt nổi lời nào vì trong lòng cậu hiểu rõ hơn ai hết chuyện này chẳng phải ảo giác của Tạ Dĩ Tân.

Lần trước ngay tại lối vào căn hộ, cũng trong một ngày mưa lớn, Tạ Dĩ Tân đã rơi nước mắt làm Tần Xán sợ chết điếng người.

Cậu biết Tạ Dĩ Tân có lẽ bị ám ảnh bởi ký ức cũ, và chính cậu cũng bắt đầu tự vấn thái độ bộc phát vì ghen tuông khi ấy.

…Quả thực, lúc đó cậu hơi trẻ con quá.

Vì vậy trong những lần mây mưa sau đó, Tần Xán cố gắng kìm nén bản năng sâu trong mình, luôn cư xử dịu dàng và lịch thiệp.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!