Chương 70: (Vô Đề)

Tại Đại học E, Thụy Sĩ.

Chân Ảnh đang dọn dẹp tài liệu trên bục giảng.

Bà vốn không mấy hứng thú với các buổi dạy công khai lắm, hay nói đúng hơn là bà chưa bao giờ thích giao tiếp nhiều với người khác.

Những năm qua, bà chỉ tập trung vào phòng thí nghiệm của mình. Đồng nghiệp nói bà là người hướng nội, quá thu mình và có hơi tham công tiếc việc. Các học trò thì khuyên bà nên nghỉ ngơi nhiều một chút, đi du lịch để trải nghiệm nhiều hơn, bớt tham gia vào các thí nghiệm cùng họ nhưng bà từ chối.

Bà một lòng sống trong thế giới của riêng mình, giống như một đứa trẻ cứng đầu không chịu linh hoạt hay thích ứng.

Lần này khi bộ phận tổ chức loạt lớp học công khai kéo dài một tuần vào mùa khai giảng, đồng nghiệp và học trò đều khuyên bà tham gia để thay đổi không khí.

Thành ra bà miễn cưỡng đồng ý.

Hôm nay là ngày cuối cùng của buổi học công khai. Sau khi Chân Ảnh vừa dọn dẹp xong thì ngẩng lên, phát hiện một cậu trai trẻ đang đứng bên cạnh.

Bà vốn không thích những sinh viên đến đặt câu hỏi sau giờ học. Thời gian trên lớp đã dành đủ cho câu hỏi rồi, còn giờ là lúc bà dành riêng cho mình.

Thường những người tìm đến gặp bà chỉ thuộc vào hai kiểu: hoặc là không chịu nghe giảng đàng hoàng, hoặc là muốn lấy lòng giáo sư để dễ xin thư giới thiệu cho sau này.

Nhưng cậu thanh niên trước mặt lại khác.

Cậu ấy thẳng thắn chỉ ra lỗi sai trong bài giảng của bà.

Cậu ấy hỏi: "Ở slide thứ tám, giáo sư nói rằng Foxo3 Tregs (1) có thể ức chế IL-6 (2) qua CD40L (3). Vậy kết luận đó dựa trên cơ sở nào vậy ạ? Tôi nghĩ giáo sư đã bỏ qua một biểu đồ minh họa ở phần này."

Chân Ảnh khẽ giật mình, rồi "Ừm" gật đầu thừa nhận: "Đúng vậy, để đơn giản hóa nội dung thuyết trình, tôi đã bỏ qua một biểu đồ."

Bà cúi đầu mở máy tính, trình chiếu biểu đồ gốc: "Đây, ở đây. Khi chuột thiếu Tregs thì lượng IL-6 và IL-12 (4) được phát hiện đều tăng lên…"

Sau vài câu trao đổi, Chân Ảnh nhận ra cậu thanh niên này rất thông minh.

Không chỉ tinh ý phát hiện phần bà lược bớt trong chương trình giảng dạy, mà cậu ấy còn có kiến thức chuyên sâu của lĩnh vực đến khiến bà cũng phải kinh ngạc, vốn là một trình độ không tương xứng với tuổi của cậu ấy.

"Nếu cậu còn thắc mắc gì, chúng ta có thể vừa đi vừa nói chuyện."

Chân Ảnh đóng máy tính rồi nói thêm: "Tôi có hẹn với bác sĩ tâm lý vào chiều nay nên giờ phải về nhà chuẩn bị, không thể nán lại lâu hơn."

Cậu thanh niên đáp: "Vâng."

Chân Ảnh không thích kiểu sống quá phô trương. Bà thường đi xe đạp đến trường, chẳng mang dáng vẻ của một giáo sư chút nào.

Bà lấy chiếc xe ở dưới lầu, buộc gọn tóc đuôi ngựa kiểu đơn giản, đội mũ bảo hiểm rồi vừa dắt xe vừa trò chuyện cùng cậu thanh niên.

Bình thường Chân Ảnh rất ít nói, nhưng mỗi khi nhắc đến đề tài nghiên cứu, ánh mắt bà luôn sáng rực và nói mãi không ngừng nghỉ.

Cậu thanh niên cũng không nói nhiều.

Cậu lặng lẽ đi bên cạnh bà, chăm chú lắng nghe, thỉnh thoảng hỏi vài câu và chia sẻ suy nghĩ của mình.

Lần đầu tiên, Chân Ảnh cảm thấy trò chuyện thoải mái đến vậy.

Bà hỏi: "Cậu là sinh viên trường này à?"

Cậu trai lắc đầu: "Tôi là từ trường khác qua nghe buổi học công khai tuần này."

"Cậu bao nhiêu tuổi rồi?"

Chân Ảnh hiếm khi trực tiếp đưa ra offer*, nhưng lần này bà chắc chắn cậu trai trẻ này rất phù hợp với phòng thí nghiệm của mình: "Nếu sau này cậu muốn làm nghiên cứu sau tiến sĩ, cứ liên hệ với tôi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!