Chương 6: (Vô Đề)

Có thể nói hôm nay là một ngày đầy biến cố đối với Hác Thất Nguyệt.

Ban đầu cô nàng đang vừa ngâm nga hát vừa vui vẻ hâm cơm trong phòng trà, nhưng khi quay người lại, cô suýt đứng tim khi thấy Lưu Bột đang đứng ngay sau lưng mình.

Đối với một cô gái trẻ chưa có nhiều kinh nghiệm xã hội như cô, chỉ cần tiếp xúc với gã trong hai tháng ngắn ngủi đã đủ để tạo nên một bóng ma tâm lý kéo dài cả đời rồi.

Lưu Bột nở một nụ cười giả tạo: "Bé Nguyệt à."

Hác Thất Nguyệt nở một nụ cười cứng ngắc: "Đàn anh Lưu ạ."

"Đang chuẩn bị ăn cơm hả?"

"…Phải ạ."

Hác Thất Nguyệt ngồi xuống bàn với hộp cơm nóng hổi, lập tức cúi đầu rồi lén lút gửi tin cầu cứu trong nhóm chat.

Nhưng đúng lúc đó Tần Xán đang lấy thuốc trong kho, Hác Ngũ Chu thì đang họp, còn Lạc Gia Gia thì ở tận bên Mỹ. Cô nàng chẳng khác gì bị cô lập, lực bất tòng tâm.

Phòng trà có một khu vực ăn uống với chiếc bàn tròn lớn, thường để mọi người dùng bữa.

Lưu Bột rót nước xong nhưng không quay lại chỗ ngồi mà đi vòng qua, chậm rãi chọn một chỗ đối diện cô nàng, không quá gần cũng không quá xa: "Lâu rồi không gặp, đề tài của em tiến triển thế nào rồi? Em có hài lòng với tiến độ hiện tại không?"

Những ẩn ý trong câu hỏi khiến da đầu Thất Nguyệt tê dại, trong lòng cô không ngừng hét lên cầu cứu.

Nhưng dù sao Lưu Bột cũng là đàn anh, cô không thể giả vờ như không nghe thấy gì bèn đành cắn răng đáp lại: "Cũng tốt ạ. Dạo này anh Tần đã dạy em nhiều điều lắm."

"À, Tần Xán à."

Lưu Bột cười mỉm đầy ẩn ý: "Cậu ta tràn trề sức sống thật đấy chứ, lại còn tốt bụng nữa, chịu khó kèm cặp hai đứa nhỏ làm đề tài, chẳng sợ chậm tiến độ bài báo của mình."

Hác Thất Nguyệt không nhịn được liền phản pháo: "Thật ra tiến độ của anh Tần cũng khá tốt ạ. Bọn em đã giúp anh ấy nhiều mà anh ấy cũng kiên nhẫn chỉ dạy lắm. Hiện giờ bọn em còn cùng nhau——"

Lưu Bột làm như vô ý ngắt lời Hác Thất Nguyệt: "Tần Xán ấy mà, tuy kiên nhẫn và tràn đầy năng lượng, nhưng lại chẳng quan tâm gì đến bản thân gì cả."

"Anh vừa gửi một bài báo cùng đồng nghiệp, mất rất nhiều thời gian mới được chấp nhận đây. Cậu ấy cũng nên tự mình thúc đẩy hơn đi. Bài báo mà kéo dài quá lâu thì tốt nghiệp bị trì hoãn sẽ không tốt đâu đấy."

Nói chuyện với kiểu người chỉ biết đến bản thân như Lưu Bột thật sự là một thảm họa. Hác Thất Nguyệt cố nặn ra một nụ cười, trong lòng thì đảo mắt trắng xóa. Nhưng nhất thời cô nàng cũng chẳng biết phản ứng thế nào để đấu lại cả.

Không còn nghi ngờ gì, Tần Xán chắc chắn xuất sắc hơn Lưu Bột rất nhiều. Tuy nhiên, trong nghiên cứu khoa học, cậu lại là người theo đuổi sự hoàn hảo. Điều này dẫn đến việc dù dữ liệu và kết quả đã đủ để xuất bản một bài báo tốt, cậu vẫn cảm thấy cần làm nhiều hơn nữa để đạt đến mức "tốt nhất".

Hác Thất Nguyệt và Hác Ngũ Chu không có vấn đề gì với tư tưởng này, bởi trong nghiên cứu, chất lượng luôn quan trọng hơn số lượng nên họ cũng luôn cố gắng hỗ trợ Tần Xán.

Nhưng lúc này, mỗi một câu nói của Lưu Bột với Thất Nguyệt đều như cực hình tra tấn vậy. Cô nàng định cúi đầu tiếp tục điên cuồng cầu cứu trong nhóm chat thì nghe thấy tiếng cửa mở từ bên ngoài.

Cô nàng vui mừng khôn xiết, tưởng rằng viện binh mà Lạc Gia Gia nói đến đã đến. Nhưng khi nhìn kỹ gương mặt người đến, cô lại đứng hình tại chỗ.

Là Tạ Dĩ Tân.

Thật ra Hác Thất Nguyệt rất ít khi tiếp xúc gần với Tạ Dĩ Tân.

Trong mắt cô nàng, dù Tạ Dĩ Tân hay Tần Xán thì đều là những đàn anh tài giỏi, nhưng khí chất của hai người hoàn toàn khác nhau. Tần Xán như mặt trời rực rỡ ấm áp, còn Tạ Dĩ Tân lại giống mặt trăng lạnh lùng xa xôi.

Tạ Dĩ Tân luôn giữ khoảng cách với tất cả mọi người, mang trong mình một vẻ bí ẩn. Anh không thuộc bất kỳ nhóm nhỏ nào trong phòng thí nghiệm, càng không thể là người mà Lạc Gia Gia gọi tới để cứu nguy. Việc anh xuất hiện ở đây lúc này chắc chỉ là để lấy nước uống thôi.

Đúng như dự đoán, Tạ Dĩ Tân đi ngang qua bàn, không lâu sau, tiếng máy pha cà phê trong phòng trà bắt đầu kêu lên.

Hác Thất Nguyệt cảm thấy chút thất vọng, nhận ra rằng cuối cùng mình vẫn phải tự mình đối mặt với tình huống này.

Cô nàng đành cười gượng, cố khen ngợi lấy lòng: "Haha, chúc mừng anh. Vậy bài báo của anh đăng ở tạp chí nào thế ạ?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!