Chương 47: (Vô Đề)

Lúc đó, Tần Xán cảm thấy như mình dứt áo ra đi khi nhảy lên chiếc xe buýt vậy. Chạy nhanh mà không để lại một dấu vết nào, thật là tiêu sái không thể tả.

Nhưng khi nằm trên giường tối đó, cậu lại nghĩ kỹ hơn và cảm thấy những lời mình nói lúc ấy… chẳng giống như lời mà con người nên nói chút nào.

Câu "Muốn hôn nên mới hôn, không cần lý do nào" nghe như những câu thoại ngớ ngẩn trong phim học đường, nơi mà đám côn đồ tỏ tình với các nữ sinh trong sáng hay nói ấy.

Nhưng đời làm gì có kịch bản, mà Tần Xán cũng không có khả năng soạn thảo chi tiết từng cảnh trước khi chúng diễn ra. Lúc ấy cậu vừa mới xác định được tình cảm của mình, ngu ngơ, hoang mang, máu nóng cứ bập bùng nơi lồng ngực nên những lời nói ra hoàn toàn không hề có não xíu nào.

Tần Xán quyết định bỏ hết mọi chuyện cho Tạ Dĩ Tân lo liệu.

Một mặt cậu thấy may mắn vì mình đã kịp lên xe buýt, nếu không chẳng biết sẽ còn nói thêm những câu gì chấn động nữa. Nhưng khi về đến nhà rồi thì cậu lại hối hận vì không chờ thêm một chút, ít nhất cũng nhìn thấy biểu cảm trên gương mặt của Tạ Dĩ Tân rồi hẵng đi chứ. Thế thì có lẽ giờ sẽ không cảm thấy bứt rứt như thế này rồi.

Tần Xán tự nhủ trong lòng, dù gì thì đã nói đến mức này rồi, rõ ràng người nên lo lắng bây giờ phải là Tạ Dĩ Tân mới đúng.

Nhưng từ lúc Tần Xán lên xe buýt trở về đến hôm sau khi đến phòng thí nghiệm, Tạ Dĩ Tân vẫn không gửi cho cậu một tin nhắn nào.

Sau một tuần đi công tác trở về, Tần Xán nhận được sự chào đón như ngôi sao nổi tiếng.

Vừa về đến văn phòng, Tần Xán lập tức bị bao vây bởi nhiều người. Họ bàn tán về những người đứng đầu các phòng thí nghiệm, ai đó là tiến sĩ vừa nhảy việc từ dưới trướng của một PI* nổi tiếng.

Tần Xán đứng giữa đám đông nhưng đầu óc cứ lơ đễnh không tập trung nổi.

Hác Thất Nguyệt vui sướng ôm chặt đống quà lưu niệm Tần Xán mang về, nhảy cẫng lên: "Anh Tần, anh khiến em muốn rớt nước mắt luôn rồi nè! Móc chìa khóa, bút bi, cốc sứ, anh không quên bất cứ thứ gì! Quả nhiên trong lòng anh thực sự có em mà!"

Tần Xán: "…Thực ra không phải anh mang đâu."

Hác Thất Nguyệt ngơ ngác: "Hả? Ý anh là……Khoan đã, con trùng xanh bông mềm này cũng là cho em sao? Dễ thương quá! Ồ, còn có một con màu tím nữa——"

"Cái này là của anh."

Tần Xán lập tức lấy lại hai con trùng bằng len trong tay Hác Thất Nguyệt: "Anh để nhầm túi thôi… Thế em nhanh cất quà lưu niệm đi, rồi nhớ bật máy ép dùng cho buổi chiều giúp anh đi nào bà tổ của tôi ơi."

Dù tiếc nuối nhìn theo hai con trùng bông bằng len, Hác Thất Nguyệt vẫn đồng ý "Dạ" một tiếng rồi ôm đống quà vui vẻ rời đi.

Cuối cùng, văn phòng cũng trở nên yên tĩnh rồi. Tần Xán xoa xoa trán, thở dài một hơi.

Cố gắng trấn tĩnh một lúc rồi quay lại, cậu thay áo khoác phòng thí nghiệm và bắt đầu sắp xếp các dụng cụ cần dùng cho buổi thí nghiệm chiều nay.

Chỗ ngồi của Tạ Dĩ Tân không thấy người đâu.

Nhưng cuốn sổ ghi chép thí nghiệm quen thuộc vẫn mở trên bàn, chứng tỏ anh đã tới phòng thí nghiệm, hoặc có lẽ là xuống kho lạnh lấy đồ, hoặc là đang họp với Jonathan rồi.

Rất tốt, nghĩa là anh ấy chưa tới tìm mình.

Tần Xán chuyển ánh nhìn đi chỗ khác, ép mình giữ tâm trí ổn định, bắt đầu chuẩn bị mấy loại tuyến trùng khuyết tật sẽ dùng trong tuần này.

Cũng như cắt thạch rau câu, cậu dùng dao mỹ thuật chia khối thạch agar thành từng miếng vuông nhỏ, rồi cẩn thận lấy ra một miếng agar nhỏ đặt lên môi trường nuôi cấy mới.

Tuyến trùng trên bề mặt từ từ bò qua môi trường mới, hấp thu đủ dinh dưỡng và sinh sản nhanh chóng.

Thông thường thì chỉ cần cắt một miếng nhỏ là đủ. Tuy nhiên, hôm nay cậu mất tập trung, cứ mãi tay dùng dao mỹ thuật cắt thêm những đường dài song song trên khối agar cũ, giống như thể đang mắc chứng ám ảnh cưỡng chế* vậy.

"Ôi mẹ ơi."

Lạc Gia Gia đi qua, tay cầm theo một bình thử nghiệm, kinh ngạc nhìn Tần Xán đang cắt miếng agar: "Cậu đang làm gì thế? Cắt đậu hũ chuẩn bị nấu lẩu à?"

Tần Xán hoàn hồn, không tự nhiên đáp: "Chuyển hết rồi, cắt chơi giải tỏa stress thôi."

Lạc Gia Gia nhìn chăm chú vào mặt cậu một lúc, tỏ vẻ khó hiểu: "Nhóc bị sao vậy? Mới đi dự hội nghị đỉnh cao về rồi được nghỉ cả tuần, đáng lẽ giờ phải tràn đầy năng lượng mới đúng chứ, sao lại trông rầu rĩ thế hả?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!