Sau cơn mưa, trời quang mây tạnh, một đêm mơ êm đẹp.
Lần cuối họ ngủ cùng nhau vào đêm mưa là sau buổi diễn thoát y ấy. Lúc đó ngay sau khi thức dậy, cả hai vội vàng đến dự hội nghị, công việc bận rộn đã cuốn trôi hết những xúc cảm khác đi.
Nhưng hôm nay thì khác. Lúc họ mở mắt đã là tầm một, hai giờ chiều rồi. Cả hai ngơ ngác, đối diện nhìn nhau một lúc mới tỉnh hẳn.
Tần Xán đưa tay lên thử kiểm tra nhiệt độ trên trán Tạ Dĩ Tân, khẽ khàn giọng nói: "Cuối cùng anh cũng hạ sốt rồi."
Tạ Dĩ Tân chỉ "Ừm" một tiếng.
Họ im lặng nhìn nhau một lát.
Tần Xán nhanh chóng ngồi dậy, vớ lấy bộ quần áo bên cạnh mặc vào, lắp bắp: "À, tôi… tôi đi rửa mặt trước."
Tạ Dĩ Tân cũng gật đầu: "Ừm, vậy tôi sẽ xử lý một số dữ liệu trước."
Tần Xán ngậm bàn chải đánh răng đứng trước bồn rửa mặt, tai hơi đỏ lên, nhìn vào gương mà đánh răng mãi không hết ngượng, hồi lâu sau mới nhận ra mình quên bóp kem đánh răng mất tiêu.
Chuyện hôm qua thật sự quá rối rắm. Mà cái "rối rắm" này không chỉ là về vết cắn của Tạ Dĩ Tân trên ngực Tần Xán, mà còn là nụ hôn của Tần Xán lên môi Tạ Dĩ Tân sau đó nữa.
Đã xảy ra chuyện như thế rồi, muốn coi như không có gì là hoàn toàn không thể, nhưng mà bảo phải nói rõ ngay sau khi tỉnh dậy cũng là điều bất khả thi…
Cả hai đều giữ lại trong lòng những cảm xúc khó nói, thỏa thuận ngầm gói ký ức đêm qua vào một quả bong bóng dễ vỡ, lơ lửng trong một góc kín đáo của tâm trí.
Còn quả bóng đó khi nào sẽ vỡ, và vỡ trước trong lòng ai thì chẳng ai biết được.
Sau khi làm xong việc cá nhân, bọn họ mỗi người xử lý một số chuyện riêng.
Tần Xán báo cáo cho Jonathan về tình hình buổi diễn thuyết hôm qua, đồng thời gửi vài tấm ảnh trong sự kiện cho hai anh em nhà Hác muốn xem vì tò mò.
Cất điện thoại đi, cậu quay sang nhìn Tạ Dĩ Tân đang ngồi trước bàn làm việc.
Tạ Dĩ Tân không hề chăm chú nhìn vào dữ liệu trên máy tính, mà lại ngắm bầu trời ngoài cửa sổ.
Kỳ thật thì trời vẫn còn chút âm u, nhưng qua những kẽ mây có thể thấy chút ánh nắng ấm áp chiếu xuống, không giống như sắp có mưa.
"Tôi thấy lạ thật đấy."
Tần Xán đứng nhìn bầu trời ngoài cửa sổ một lúc, thắc mắc: "Dự báo thời tiết bảo sáng nay sẽ có mưa mà. Đêm qua mưa lớn như vậy, giờ lại không thấy một giọt nào, thời tiết đúng là…"
"Tôi vừa xem dự báo." Tạ Dĩ Tân nói, "Khoảng tám, chín giờ tối nay sẽ có mưa nhỏ, nhưng cả ngày trời sẽ nắng."
Tần Xán chỉ "Ừm" một tiếng.
Nghĩ lại trên chuyến bay đến Edinburgh, khi Tạ Dĩ Tân đã nói với cậu về ba kế hoạch du lịch: ngủ, ngủ và ngủ, cậu nghĩ rằng anh ấy sẽ dành cả ngày còn lại trong khách sạn rồi.
Tần Xán lên tiếng: "Hôm nay tôi không có gì bận hết, có thể ở khách sạn cả ngày nên anh không cần lo đâu."
Tạ Dĩ Tân: "Ừm, nhưng mãi đến tối trời mới mưa. Bây giờ là buổi chiều, có lẽ không ảnh hưởng đến việc đi lại."
Tần Xán: "Tôi biết mà."
Sau vài giây yên lặng, Tạ Dĩ Tân nói: "Mà tôi đã xử lý xong dữ liệu rồi."
Tần Xán: "Ừ ừm."
Vài giây trôi qua, cậu lẩm bẩm: "… Hửm?"
Cuối cùng, Tần Xán cũng nhận ra điều gì đó bất thường, ngập ngừng nhìn Tạ Dĩ Tân: "Ý anh là——"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!