Người tự cho mình là "cởi mở" Tần – sinh viên 23 tuổi đang theo học lên tiến sĩ – Xán, trong số ít những lần dating* thời đại học, cậu chỉ có vài lần tiếp xúc cơ thể với đối tượng hẹn hò như: lịch sự cầm túi cho người kia, hôn má theo nghi thức khi gặp mặt và trao cái ôm lịch sự lúc chia tay.
(*Dating = hẹn hò)
Nhưng chỉ có thế thôi.
Kiểu hôn môi kề môi, không phải lướt nhẹ rồi rời ra ngay, mà là thực sự chạm vào nhau như này thì thật sự là lần đầu tiên của cậu.
Đó là một nụ hôn non nớt và lỗ mãng, bởi vì mục đích ban đầu của Tần Xán chỉ là ngăn Tạ Dĩ Tân tiếp tục "tấn công" cậu mà thôi. Thành ra cậu hôn còn có phần hung hăng hơn——trán hai người chạm nhau, Tần Xán vụng về đặt môi mình lên miệng Tạ Dĩ Tân.
Răng cậu va vào đôi môi nóng bỏng của anh, tim Tần Xán như bị một dòng điện nhẹ lướt qua.
Thực ra nó giống như một ván cược vậy.
Nếu cược thua mà Tạ Dĩ Tân vẫn chưa tỉnh, vẫn tiếp tục cắn thì tuy ngực Tần Xán có thể thoát, nhưng miệng chắc chắn sẽ gặp nạn.
Thế nhưng chỉ sau vài giây, Tần Xán nhận ra mình… có vẻ đã cược đúng rồi.
Ngay khoảnh khắc môi cậu che lấp miệng Tạ Dĩ Tân, anh hơi ngọ nguậy một chút, đôi mắt mở to ra, nhưng rồi rất kỳ lạ là anh lại bình tĩnh hẳn, như thể là đang chết lặng vậy.
Xung quanh quá yên tĩnh, chỉ có nhịp tim của hai người vang lên rõ ràng.
Kinh khủng hơn là trong căn phòng không có bất kỳ âm thanh nào ngoài tiếng mưa bên ngoài cửa sổ. Khi Tần Xán bừng tỉnh rồi rời khỏi nụ hôn đó, khoảnh khắc hai người tách môi ra, trong không khí vang lên một tiếng nước rất khẽ mập mờ và nhớp nháp.
Ngay lập tức, đầu óc Tần Xán trở nên trống rỗng.
Cậu cúi xuống bắt gặp Tạ Dĩ Tân đang yên lặng nhìn mình.
Mái tóc trước trán của Tạ Dĩ Tân rối tung, hơi thở gấp gáp, sắc đỏ trên má và cổ anh càng đậm hơn, không rõ là do sốt cao hay do nụ hôn vừa rồi.
Đôi mắt đen ướt át của Tạ Dĩ Tân đang nhìn chăm chú vào Tần Xán.
Quan trọng nhất là, trong ánh mắt anh không còn vẻ mơ hồ trống rỗng như trước nữa, mà đã phục hồi sự tập trung, điểm rơi của ánh mắt của anh… chính là đôi mắt Tần Xán.
Lồng ngực Tần Xán phập phồng, cố gắng hết sức mới thốt ra được ba chữ: "…Tạ Dĩ Tân?"
Một lúc sau, cậu nghe thấy một tiếng "Ừm" rất nhẹ từ anh.
Cảm xúc của Tần Xán rất phức tạp.
Trong giây lát, cậu thấy nhẹ nhõm hẳn. Bởi vì sau nhiều lần gọi, cuối cùng cậu cũng nhận được phản hồi từ Tạ Dĩ Tân.
Điều này có nghĩa là Tạ Dĩ Tân đã tỉnh táo trở lại, thoát khỏi trạng thái vô thức đáng sợ ban nãy.
Nhưng sao… anh lại chọn tỉnh vào đúng lúc này cơ chứ?!
Cậu thấy Tạ Dĩ Tân chớp mắt một cái, giọng anh hơi khàn: "Cậu về lúc nào vậy?"
Tần Xán im lặng một lúc lâu rồi cứng ngắc mở lời: "Khoảng nửa tiếng trước. Vừa về… là thấy anh mê man, gọi mãi không dậy."
Tạ Dĩ Tân hỏi: "Có phải do mưa bão không?"
Tần Xán: "Ừm."
Tạ Dĩ Tân chầm chậm gật đầu.
Có lẽ vì sốt quá khó chịu, Tạ Dĩ Tân nhắm mắt lại, thở gấp vài hơi rồi khó nhọc nói: "Xin lỗi, khi trời mưa bão, ý thức của tôi không được rõ ràng lắm, tôi… thường hay mơ và rất khó thoát khỏi giấc mơ đó."
Quai hàm Tần Xán hơi siết lại.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!