Thật ra trước khi chính thức lên sân khấu, tâm trạng của Tần Xán vẫn còn khá bình tĩnh.
Thế nhưng ngay khi vừa đứng vững, cậu liếc xuống dưới khán đài và cảm giác thắt nghẹn trong cổ họng liền ập đến không thể kiềm chế được.
——Khán phòng đông nghịt người, mà hầu như chẳng có ai là người bình thường cả. Hầu hết đều là những học giả nổi tiếng, thường xuất hiện trên các tạp chí hàng đầu, tất cả đều là những nhân vật lớn trong giới hàn lâm.
Ngay khoảnh khắc đó, Tần Xán căng thẳng đến mức cảm giác buồn nôn bắt đầu dâng lên.
Đầu óc trở nên trống rỗng, mãi cho đến khi nhớ lại Tạ Dĩ Tân tối qua lười biếng tựa vào đầu giường, dịu dàng nói với cậu "Không cần phải căng thẳng", Tần Xán mới cố gắng trấn tĩnh lại.
Cậu thở nhẹ một hơi, mỉm cười, nhìn xuống khán đài và dõng dạc bắt đầu phần mở đầu của mình.
Cuối cùng, khi tiếng vỗ tay vang dội khắp hội trường, Tần Xán biết mình đã làm được.
Sau buổi hội thảo là một buổi tiệc nhỏ, ban đầu Tần Xán không định ở lại lâu.
Mức độ xã giao của cậu trong mấy ngày qua đã chạm ngưỡng tối đa rồi, chỉ tính ghé lấy một ly để tráng giọng rồi trở về khách sạn ngay.
Cậu muốn nhắn cho Tạ Dĩ Tân hỏi có muốn cùng đi ăn tối không, nhưng lại sợ anh đang ngủ, cuối cùng cậu cất điện thoại lại vào túi, định chờ về khách sạn hỏi trực tiếp.
"Hello."
Một cô gái tóc đỏ với ly martini trong tay tiến tới trước mặt Tần Xán, mỉm cười rạng rỡ: "Mình là Katie. Hôm qua chúng ta đã nói chuyện trước tấm áp phích của bạn, bạn còn nhớ mình không?"
Tần Xán có ấn tượng khá rõ về cô gái người Mỹ cởi mở này.
Hôm qua, cô nàng đã đọc nhầm chữ "Xán" trong tên của cậu thành "can", một lỗi mà nhiều người bản xứ tiếng Anh cũng thường mắc phải (kể cả ông thầy Jonathan mà Tần Xán tôn kính).
Hôm qua cậu đã kiên nhẫn sửa lại cho cô nàng tại chỗ, rồi từ đó cả hai cũng xem như quen biết nhau.
Katie đang theo học năm thứ hai tiến sĩ, nghiên cứu về quá trình lão hóa hệ miễn dịch ở chuột. Vừa rồi cô nàng cũng lên sân khấu trình bày, tự tin và trôi chảy, không còn nghi ngờ gì nữa, cô ấy là một học giả xuất sắc.
Tần Xán mỉm cười: "Tất nhiên rồi, bài thuyết trình của bạn cũng rất tuyệt."
Họ bắt đầu nói chuyện về dự án hiện tại của mình và những định hướng phát triển trong tương lai.
Katie rất rõ ràng về mục tiêu của mình, thẳng thắn nói muốn làm nghiên cứu sau tiến sĩ tại một trường đại học hàng đầu ở Mỹ, sau đó cố gắng ở lại để làm giảng viên. Tần Xán thực sự khâm phục cô khi có thể lập kế hoạch cho tương lai rõ ràng đến vậy từ sớm.
"Cả ngày hôm nay làm mình đói chết mất."
Katie vừa nói vừa vớ lấy một chiếc bánh madeleine* trên bàn tiệc rồi nhét vào miệng: "Nói chuyện với các giáo sư mà cười đến cứng cả mặt. Đúng là vẫn dễ chịu hơn khi trò chuyện với những người cùng tuổi mà."
Tần Xán mỉm cười, không nói thêm gì.
Theo lẽ thường, hai người mới quen nói chuyện đến mức này là nên dừng lại rồi.
Nhưng Katie vẫn liên tục nhét bánh vào miệng rồi vô tư tiếp tục kéo dài câu chuyện.
Tần Xán cũng không phải là kẻ ngốc, nhận ra cô nàng dường như còn điều gì đó muốn hỏi, vì thế chủ động mở lời: "Cứ nói đi, có phải bạn có gì muốn hỏi tôi không?"
Đúng như cậu đoán, Katie cười khúc khích: "Thật ra là có đấy, trước khi rời đi, mình muốn hỏi bạn một điều."
"Hôm qua mình thấy có một người đàn ông đi cùng bạn trước gian trưng bày áp phích." Katie ngập ngừng hỏi: "Người đó… có phải là Tạ Dĩ Tân không?"
Tần Xán ngạc nhiên: "Bạn quen anh ấy sao?"
Katie bật cười: "Thì ra đúng là anh ấy rồi."
"Chắc cũng xem là quen biết, nhưng có lẽ anh ấy không còn nhớ mình nữa."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!