Ngày đầu tiên của hội nghị chủ yếu là dành cho triển lãm áp phích.
Địa điểm tổ chức hội nghị rộng lớn, uy nghi với rất đông người qua lại, quy tụ các nhà khoa học và học giả hàng đầu từ khắp nơi trên thế giới để trưng bày và trao đổi những thành tựu học thuật của nhau.
Từ sáng sớm, Tần Xán đã tìm được gian trưng bày của mình, dán áp phích lên, chỉnh giọng, hít sâu, biết rằng hôm nay chắc chắn sẽ là một cuộc chiến đầy cam go.
Tạ Dĩ Tân đứng bên cạnh yên lặng quan sát Tần Xán dán tấm áp phích: "Vậy tôi đi dạo quanh đây một chút nhé?"
Tần Xán: "Được."
15 phút sau khi Tạ Dĩ Tân rời đi, nhiều đồng nghiệp trong cùng lĩnh vực đã dừng lại trước tấm áp phích của Tần Xán, hỏi về nội dung.
Cậu mỉm cười giải thích từng chi tiết cho từng người một, rồi cuối cùng trao đổi danh thiếp với thông tin liên lạc.
Những người lạ dừng lại liên tiếp trước gian trưng bày, đến mức một người hướng ngoại thích kết bạn như Tần Xán cũng có lúc cảm thấy cường độ giao tiếp này thật quá cao.
Sau một giờ đồng hồ lặp đi lặp lại các lời giải thích học thuật, nụ cười của Tần Xán dần cứng lại, cổ họng khô rát.
Khó khăn lắm mới tiễn được người cuối cùng đi, cậu thở phào, nâng tay điều chỉnh lại băng keo ở góc áp phích.
Ngay lúc đó, một chai nước ngọt cam lạnh bất ngờ xuất hiện trước mặt cậu.
Tần Xán ngạc nhiên, quay lại nhìn thì thấy Tạ Dĩ Tân.
So với cậu, người bận rộn đến mệt mỏi, Tạ Dĩ Tân trông vô cùng nhàn nhã, có vẻ như anh dự định dành cả ngày hôm nay để thư thả dạo chơi, không hề chịu áp lực gì.
Trong những hội nghị lớn như thế này, hầu hết mọi người đều tranh thủ tận dụng mọi cơ hội giao lưu để tìm kiếm cơ hội nghề nghiệp tiềm năng trong tương lai.
Nhưng trạng thái của Tạ Dĩ Tân thì lại có thể nói là độc nhất vô nhị, giống như anh đang đi dạo chợ rau hơn là tham gia hội nghị.
Dù thế nào đi nữa, chai nước ngọt này thực sự là một cơn mưa rào đúng lúc cho Tần Xán.
Cậu thậm chí còn chẳng thốt nổi lời cảm ơn, nhanh chóng mở nắp uống vài ngụm, cố gắng cứu lấy cái cổ họng khô rát. "… Anh đi dạo thế nào rồi?"
Tạ Dĩ Tân nói: "Hừm, cũng chán lắm."
Những người có thể được mời đến cuộc hội nghị lần này phần lớn đều là những học giả có thành tựu học thuật cao cả. Tần Xán hơi á khẩu, kìm nén ý cười: "Không có nghiên cứu nào thu hút đàn anh sao?"
Tạ Dĩ Tân nghĩ một lúc: "Có một cậu sinh viên ở khu phía Tây làm nghiên cứu về vi sinh vật mang nhầm áp phích, căng thẳng quá nên ngồi khóc ngay tại chỗ. Cái đó tính chứ?"
"…"
Tần Xán ngẫm nghĩ một lúc rồi nói: "Sao anh không thử sang khu khác xem các lĩnh vực lớn hơn? Tôi nhớ lúc vào khu phía Đông có trưng bày về khả năng miễn dịch ấy, trước đây không phải đàn anh từng——"
"Không hứng thú." Tạ Dĩ Tân cắt ngang, "Tôi đi dạo tiếp bên kia đây."
Nửa tiếng sau, Tần Xán hoàn thành lượt giao lưu thứ hai, còn Tạ Dĩ Tân kết thúc vòng dạo thứ hai.
Lần này anh mang đến cho Tần Xán một chai nước ngọt vị nho cùng một đống quà lưu niệm: bút bi hình ống pipet, nam châm tủ lạnh hình huyết thanh bào thai bò FBS (1), cốc in công thức phân tử ethanol (2).
"Cho cậu này." Tạ Dĩ Tân nói, "Tôi nhớ hai bạn nhỏ cậu dẫn dắt lần này hình như rất thích mấy thứ này."
Tần Xán cầm lấy, ngạc nhiên vì Tạ Dĩ Tân nhớ rõ hơn cả mình: "Đúng đúng rồi, cô nhóc Hác Thất Nguyệt này còn nhắc tôi ở trong nhóm hồi sáng nay nữa."
Tạ Dĩ Tân gật đầu, rồi quay lưng tiếp tục cuộc dạo chơi vòng ba.
Một giờ sau, Tần Xán gần như đạt tới giới hạn của sự giao tiếp, còn Tạ Dĩ Tân quay lại lần thứ ba.
Lần này cầm theo một con thú bông tuyến trùng lông màu hồng. Trông anh có vẻ đã chuyển từ "Sao cuộc hội nghị này nhàm chán quá vậy" ban đầu thành "Hình như cũng có chút thú vị đấy".
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!