Chương 39: (Vô Đề)

Tần Xán thấy đồng tử của Tạ Dĩ Tân khẽ rung lên, dường như anh đang bị hỏi khó vậy.

Cùng lúc đó, có lẽ vì họ thay đồ quá lâu, giọng của ông cụ người Anh ngoài cửa vang lên: "Xin chào, bây giờ tôi có thể bắt đầu đo kích thước chưa?"

Cả hai như bừng tỉnh từ trong giấc mơ.

Tần Xán mím môi: "Tôi… đi đo trước."

Nửa chặng sau, cả hai người đều có chút không tập trung.

Dưới sự giúp đỡ của nhân viên, Tần Xán đã hoàn tất việc đo đạc và chọn được mẫu vest ưng ý, đồng thời hẹn ngày đến lấy.

Tạ Dĩ Tân đứng bên cạnh, im lặng quan sát mọi động thái của họ.

Sau khi trở lại phòng thử đồ, Tần Xán thay lại trang phục thường ngày, chuẩn bị ví để ra quầy thanh toán.

Tuy nhiên, khi bước ra ngoài, cậu bất ngờ thấy Tạ Dĩ Tân đang trò chuyện với ông cụ người Anh tại quầy thanh toán.

Tay anh cầm tờ hoá đơn đặt chỗ, có vẻ như đã thanh toán xong từ trước.

Tần Xán: "…!"

Thực ra ngay từ lúc bước vào cửa hàng, Tần Xán đã biết bộ vest này chắc chắn không hề rẻ.

Nhưng cậu nghĩ đây là lần đầu tiên mình có bài diễn thuyết học thuật, cũng là một cột mốc quan trọng trên con đường nghiên cứu, nên dù tốn kém một chút cũng đáng.

"Không được, quá đắt rồi."

Tần Xán nóng lòng muốn giật lấy tờ hoá đơn từ tay Tạ Dĩ Tân để xem giá: "Đàn anh, sao anh lại lén thanh toán khi tôi đang thay đồ vậy? Tôi sẽ chuyển khoản cho anh, anh——"

Tạ Dĩ Tân giấu tay ra sau lưng, nhét hoá đơn vào túi, không để Tần Xán có cơ hội chạm vào.

"Lần trước sau buổi diễn, tôi đã nói rằng tôi muốn tặng cậu một món quà coi như là quà đáp lễ vì thời gian qua cậu đã giúp tôi."

Tạ Dĩ Tân nói: "Hơn nữa, đêm đó cậu còn nâng cấp dịch vụ cho tôi thành "mưa bão", để tôi ở lại chỗ cậu qua đêm, vốn đã gây phiền phức cho cậu nhiều rồi."

"Bây giờ nghĩ lại, so với chiếc áo ba lỗ của cậu diễn viên kia, quả thật tặng bộ vest này trang trọng hơn."

Ánh mắt Tạ Dĩ Tân lướt qua vai Tần Xán, rồi chầm chậm dời lên mặt cậu: "Cũng hợp với cậu hơn."

"Tôi——" Tần Xán nuốt khan, "Cảm ơn anh."

"Không cần." Tạ Dĩ Tân lắc đầu, "Nếu cậu nhận thì sau này khi chúng ta gặp nhau vào những ngày mưa, tôi sẽ cảm thấy yên tâm hơn."

Tần Xán: "…"

Khi rời khỏi cửa hàng vest thì trời đã khuya.

Đêm mùa hè ở London thường có gió se lạnh, phố xá im ắng. Tạ Dĩ Tân đi trước, Tần Xán lặng lẽ theo sau.

Sau một lúc im lặng, Tạ Dĩ Tân quay lại nhìn Tần Xán.

"Về việc cậu hỏi lúc nãy, tại sao hôm nay không mưa mà tôi vẫn muốn chạm vào cậu."

Tạ Dĩ Tân đột nhiên mở lời: "Tôi nghĩ có lẽ là vì chúng ta ở bên nhau quá lâu, khiến tôi có cảm giác lệ thuộc và gắn kết, giống như giữa tôi và những con thú nhồi bông vậy."

Tần Xán chưa hiểu: "Gì, gì cơ——"

Tạ Dĩ Tân giải thích: "Ví dụ, dù trời không mưa, tôi vẫn có thói quen ôm thú bông trước khi ngủ. Tương tự như vậy, lúc giúp cậu thắt cà vạt, tôi lại không ý thức được mà muốn chạm vào cậu. Có lẽ đó là một cảm giác giống nhau."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!