Bầu không khí bỗng yên lặng trong chốc lát.
Cụm từ "kinh nghiệm của tôi" trong tai người khác nghe có vẻ như Tạ Dĩ Tân, với tư cách là một người đàn ông, đã tích lũy được nhiều kinh nghiệm trong việc "chọn áo sơ mi và trang phục chính trang" mà thôi.
Nhưng chỉ có Tần Xán mới biết, ý thực sự của anh có lẽ là những kinh nghiệm từ những lần "tiếp xúc thân mật" trước đây của họ.
Cách nhắc đến bí mật riêng giữa hai người một cách điềm nhiên như thế trước mặt mọi người thì chỉ có người như Tạ Dĩ Tân mới có thể làm được, và cũng chỉ có anh mới dám nói ra.
May mắn thay, không ai suy nghĩ nhiều về điều đó cả. Lạc Gia Gia chỉ trầm ngâm đôi chút rồi bật cười: "Xem ra vẫn là đàn ông hiểu rõ về quần áo của đàn ông hơn, ngực như thế nào chỉ cần nhìn qua là đoán được ngay."
Hác Thất Nguyệt thì chẳng ngại xem trò vui, đứng bên cạnh cổ vũ thêm: "Anh Tần, anh thử nhanh đi, biết đâu lần này anh Tạ đoán đúng thật đấy."
Tần Xán: "…"
"Anh không thích kiểu này lắm, lười thử rồi."
Cậu hít một hơi sâu, qua quýt treo bộ đồ lên giá: "Mọi người cứ… đi loanh quanh trước đi, để anh Tạ giúp em chọn vài món."
Nói xong, cậu liền kéo Tạ Dĩ Tân đến một góc vắng người.
Tần Xán: "Đàn anh, vừa rồi anh đang làm gì vậy hả?"
Tạ Dĩ Tân ngẩng lên nhìn cậu, bình thản đáp: "Tôi chỉ giúp cậu tiết kiệm thời gian thôi, vì tôi biết rất rõ mấy bộ đồ kia không hề hợp với cậu."
Tần Xán nghiến răng: "Không phải, nhưng sao anh lại nói ra như thế trước mặt mọi người——"
Tạ Dĩ Tân: "Lúc đầu tôi đâu có nói ra, chính cậu bảo tôi nói mà."
Tần Xán: "…"
"Tôi chỉ thấy cậu đang lãng phí thời gian thôi."
Tạ Dĩ Tân điềm đạm nói, "Dù thương hiệu này rất tốt, bạn cậu cũng có ý tốt, nhưng tôi cho rằng họ không hiểu rõ cơ thể cậu như tôi đâu."
Anh nói mấy chữ "hiểu rõ cơ thể cậu" ra mà không chút e ngại, khiến yết hầu của Tần Xán khẽ động.
"Cửa hàng này chỉ bán đồ may sẵn thôi, nên số đo sẽ phù hợp với số đông."
Giọng Tạ Dĩ Tân nhẹ nhàng tiếp tục: "Nhưng cơ thể cậu lại có tỷ lệ hoàn hảo hiếm có, các mẫu may sẵn khó mà vừa vặn với cậu được."
Tần Xán ngẩn ra: "Vậy ý anh là…"
Tạ Dĩ Tân: "Chỉ có đồ đặt may, ít nhất là bán đặt may*, mới hoàn toàn phù hợp với cậu."
Tạ Dĩ Tân có khả năng khen người khác mà không cần nói lời hoa mỹ.
Lời anh nói luôn mang một sức hút kỳ lạ. Bất kể đó là một bài diễn thuyết học thuật, hay là trong cuộc trò chuyện hằng ngày, và ngay cả khi những gì anh nói có hơi gây nghi ngờ đi chăng nữa, thì cuối cùng vẫn khiến người khác tin tưởng một cách vô duyên vô cớ.
Cuối cùng, Tần Xán viện cớ rằng "đàn ông thì đi với đàn ông, phụ nữ đi với phụ nữ thì sẽ hiệu quả hơn" để tách nhóm khỏi Hác Thất Nguyệt, Lạc Gia Gia, cùng Hác Ngũ Chu – người đang ngơ ngác không hiểu vì sao mình bị xếp vào nhóm đàn bà.
Cậu và Tạ Dĩ Tân đi đến một con phố yên tĩnh, rồi bước vào một tiệm vest nhỏ nằm lặng lẽ ở góc đường.
Tần Xán biết ở một nơi như London, những cửa hàng nhỏ trông càng kín đáo mà tinh tế như thế này đôi khi sẽ càng ẩn chứa điều bất ngờ, mà giá cả như muốn hút máu người ta luôn vậy.
Nhưng Tạ Dĩ Tân không chần chừ mà đẩy cửa bước vào, thành ra Tần Xán đành phải theo sau.
Bên trong cửa hàng được trang trí một cách thanh lịch và có phong cách riêng. Những bộ vest được xếp gọn trong tủ gỗ, chứng tỏ đây là một cửa hàng đồ vest thủ công rất chuyên nghiệp.
Ở bên trong cửa hàng là một ông lão người Anh nho nhã trong bộ vest chỉnh tề đang sắp xếp cho tủ quần áo.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!