Chương 35: (Vô Đề)

9 giờ 45 sáng thứ ba, chỉ còn 15 phút trước khi buổi họp nhóm bắt đầu.

Khác với những buổi thuyết trình có quy mô lớn, buổi họp nhóm nghiên cứu nhỏ của họ diễn ra luân phiên, mỗi tuần một người thuyết trình. Nội dung chỉ là cập nhật tiến độ nghiên cứu đơn giản, hoặc chia sẻ một vài tài liệu mới trong lĩnh vực.

Jonathan có tính cách hài hước, vui vẻ nên không khí họp thường rất thoải mái. Có thể vừa nhâm nhi bánh quy, vừa uống trà.

Tuần này là đến lượt Tần Xán.

Đêm qua Hác Thất Nguyệt hét khản cả giọng ở buổi diễn thoát y nên giờ phải nhận hậu quả: cổ họng cô nàng khô rát đến mức không thể nói nổi một câu hoàn chỉnh. Cô nàng chỉ có thể dùng ngôn ngữ ký hiệu để trao đổi với Hác Ngũ Chu.

Có vẻ như hai anh em có thần giao cách cảm thật, vì Hác Ngũ Chu hiểu ngay: "… Em hỏi anh Tần à? Vẫn chưa tới."

Hác Thất Nguyệt lại ra hiệu.

Hác Ngũ Chu: "Anh Tạ? Cũng chưa thấy đâu."

Hác Thất Nguyệt lại chỉ vào nhóm người ngồi đằng sau mình.

Hác Ngũ Chu nhìn quanh nhóm người phía sau theo hướng cô nàng chỉ, sững sốt: "Ồ… đúng thật, hôm nay đông người hơn mọi khi nhỉ."

Lạc Gia Gia uống một ngụm trà nóng để xoa dịu cổ họng: "Nhóm làm nghiên cứu tuyến trùng ở tầng dưới cũng có mặt. Họ đang nghiên cứu về vấn đề phát triển phôi thai nên hôm nay cũng tới nghe đó."

Chỉ còn 5 phút trước khi cuộc họp bắt đầu thì Jonathan bước vào, gần như vừa kịp giờ.

Ông nhìn quanh phòng, thở phào rồi nói đùa: "Tốt quá, lần này tôi không phải là người đến cuối cùng rồi."

Lạc Gia Gia và Jonathan ngồi ở hàng đầu trò chuyện thoải mái, còn Hác Ngũ Chu ở hàng sau không nhịn được hỏi: "Lạ thật, anh Tần hiếm khi nào đến trễ, mà anh Tạ thì nổi tiếng đi làm hay tan làm đều đúng giờ. Hai người họ cùng đến trễ thế này… là chưa từng thấy bao giờ đấy."

"Hôm qua em và chị Gia Gia rốt cuộc đã dẫn họ xem gì mà khiến cả hai không dậy nổi luôn vậy?" Hắn thắc mắc.

Hác Thất Nguyệt không ra hiệu nổi nữa, khản giọng đáp: "Hôm qua tan tiệc là ai về nhà nấy rồi mà. Đừng có mà vu khống, em với chị Gia Gia trong sáng lắm đó nha!"

Đúng lúc chỉ còn một phút trước khi bắt đầu, Tạ Dĩ Tân và Tần Xán người trước kẻ sau cuối cùng cũng bước vào phòng họp.

Tần Xán là người vào trước.

Cậu thở hổn hển vội vã mở cửa, vừa chạy vừa lấy máy tính từ ba lô ra, nhanh chóng kết nối với màn hình lớn rồi xin lỗi mọi người: "Xin lỗi, trên đường bị… kẹt xe chút."

Vài giây sau, Tạ Dĩ Tân cũng đẩy cửa bước vào.

Khoảnh khắc nhìn thấy anh, tất cả những người có mặt đều đồng loạt ngạc nhiên.

——Bởi vì hôm nay, anh mặc một… chiếc áo hoodie.

Mặc dù không có quy định về trang phục cho cuộc họp nhóm nhỏ như ngày hôm nay, nhưng tất cả những người ở đây đều chưa từng thấy Tạ Dĩ Tân đến phòng thí nghiệm với bộ quần áo bình thường như vậy bao giờ cả.

Đó là một chiếc hoodie màu đỏ trông rất sinh viên, bên trên là bức vẽ nguệch ngoạc hình một chú khủng long nhỏ màu xanh lá phiên bản Q* đang cười toe toét. Phong cách của chiếc áo hơi oversize* có tay áo dài được phủ xuống tận lòng bàn tay. 

(*Q – cute = dễ thương; Oversize = hơi quá khổ)

Tạ Dĩ Tân vẫn như thường ngày, không hề để ý đến ánh mắt của mọi người, chỉ chọn một góc rồi ngồi xuống.

"Xin lỗi." Anh cũng đưa ra lý do tương tự, "Trên đường có hơi tắc nghẽn."

"Không sao đâu, đừng lo lắng." Jonathan đùa, "Nhưng có vẻ như hai cậu chọn cùng một con đường đi làm đó nhỉ."

Jonathan vừa nói lời này, cả khán phòng đều không khỏi bật cười.

Ai cũng hiểu đó chỉ là lời đùa, nên không khí rất thoải mái, tự nhiên.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!