Chương 31: (Vô Đề)

Tần Xán phát hiện ra rằng, rất nhiều câu thốt ra từ miệng của Tạ Dĩ Tân luôn mang một sự ám muội, như thể đang chòng ghẹo hoặc tán tỉnh cậu vậy.

Nếu đổi thành người khác nói những câu như "Tôi thích cơ ngực của cậu", "Tôi rất thích bộ quần áo cậu mặc hôm nay", "Cậu mặc nó cho tôi xem à?", chắc chắn sẽ có cảm giác là đang tán tỉnh nhau.

Nhưng Tạ Dĩ Tân luôn giữ thái độ bình tĩnh, không nhận thức được những lời nói của mình có bao nhiêu nhục dục và hỗn loạn, vì anh thực sự chỉ đơn giản là muốn nói lên ý nghĩa trực tiếp của những câu từ mà thôi.

Dù biết rõ điều này, nhưng mỗi lần nghe anh nói, Tần Xán lại không thể kiềm chế được nhịp tim của mình.

Cậu cố gắng giữ bình tĩnh: "Tôi không có, chỉ là tôi… hôm nay trời hơi nóng nên tôi tiện tay chọn đại một cái trong tủ quần áo thôi."

Bất kỳ người bình thường nào cũng có thể nghe ra rằng Tần Xán đang chối, nhưng Tạ Dĩ Tân chỉ đơn giản gật đầu: "Vậy à."

"Rất đẹp." Rồi anh lại thẳng thắn đánh giá: "Rất hợp với cậu. Tôi hy vọng sau này cậu có thể mặc những kiểu tương tự nhiều hơn."

Tần Xán: "…"

Cậu không thể trả lời nổi một câu hoàn chỉnh nào cả.

Trong suốt nửa giờ còn lại của buổi diễn, Tần Xán không nói thêm gì, Tạ Dĩ Tân cũng im lặng, tiếp tục tập trung theo dõi buổi biểu diễn.

Các nam diễn viên đang dốc sức biểu diễn trên sân khấu, nhưng khi đến màn múa thoát y, Tần Xán thậm chí còn chẳng thèm nhìn lấy một cái. Ngược lại, cậu bị những câu nói của anh làm cho bối rối đến khô khốc.

Cậu phải gọi thêm hai ly Coca có đá mới tạm thời xoa dịu được cơn khát chôn sâu trong cổ họng.

Màn trình diễn vừa xong, Tần Xán lập tức đi vào nhà vệ sinh.

Cậu chỉnh lại cổ áo, đảm bảo rằng mình trông vẫn tự nhiên, rồi mới thở phào nhẹ nhõm bước ra ngoài.

Buổi diễn kết thúc, khán giả ở khu vực không phải VIP đã rời đi hết.

Còn những khách VIP thì ở lại để hưởng thêm những đãi ngộ đặc biệt sau buổi biểu diễn, đó là chụp ảnh với diễn viên yêu thích.

Tần Xán vừa ra khỏi nhà vệ sinh thì nhìn thấy Hác Thất Nguyệt và Lạc Gia Gia một bên trái phải ôm vài diễn viên nam tạo dáng chụp hình.

Còn Tạ Dĩ Tân thì đang đứng giúp họ chụp ảnh.

Sau khi chụp xong, Tạ Dĩ Tân trả lại điện thoại cho họ rồi đứng cạnh cửa sổ tiếp tục yên lặng chờ, đồng thời anh ngẩng đầu ngước nhìn bầu trời đêm ngoài cửa sổ.

Tần Xán định bước tới thì nhìn thấy một người tiến đến gần Tạ Dĩ Tân

——Chính là anh trai nhỏ tóc vàng phục vụ họ khi nãy. Có vẻ anh ta cảm thấy áy náy vì "phục vụ không chu đáo", nên chủ động bước tới chỉ vào điện thoại của Tạ Dĩ Tân, hỏi xem anh có muốn chụp ảnh chung không.

Tạ Dĩ Tân lắc đầu từ chối.

Khoé miệng Tần Xán khẽ cong lên, vừa sải bước về phía họ vừa cúi đầu chỉnh lại cổ áo.

Tuy nhiên, ngay khi ngẩng đầu lên, bước chân cậu đột ngột chững lại.

—— Bởi vì cậu nhìn thấy Tạ Dĩ Tân ghé sát tai anh chàng diễn viên kia, thì thầm gì đó.

Dù đứng xa không nghe rõ, nhưng Tần Xán cảm giác đó là một câu hỏi.

Anh chàng phục vụ có vẻ ngạc nhiên, ngước nhìn Tạ Dĩ Tân một lúc rồi mỉm cười mờ ám, gật đầu và đáp "Được."

Tạ Dĩ Tân gật đầu, chàng trai lấy bút từ túi mình ra nhưng cả hai không có giấy để viết.

Tạ Dĩ Tân bèn đưa tay ra, lòng bàn tay ngửa lên, Tần Xán láng máng nghe anh nói: "Viết lên đây là được."

Đôi mắt xanh của anh trai nhỏ mỉm cười, anh ta trìu mến nắm lấy tay Tạ Dĩ Tân rồi viết gì đó, hỏi: "Như vậy được chưa?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!