"Anh Tần, em thề với trời, đây thực sự không phải loại biểu diễn kỳ quặc đâu."
Hác Thất Nguyệt vỗ tay lên ngực, hết lòng giải thích không biết lần thứ bao nhiêu: "Đây là nghệ thuật, là một buổi trình diễn, một trải nghiệm nhập vai. Mỗi một diễn viên đều rất tận tâm, chưa kể đến việc nỗ lực biểu diễn tiêu hao thể lực rất lớn, hơn nữa toàn bộ buổi biểu diễn còn có cốt truyện xuyên suốt cơ, đây là nghệ thuật nghiêm túc mà!"
Tần Xán nhìn Hác Thất Nguyệt với vẻ mặt vô biểu cảm: "Ừ, tức là diễn xong thì quần áo trên người diễn viên đều biến mất đúng không?"
Đôi mắt Hác Thất Nguyệt đảo qua đảo lại đầy tội lỗi, cuối cùng đành yếu ớt phản bác: "Nói chính xác thì… cuối cùng quần vẫn còn mà."
Tần Xán nheo mắt nhìn cô nàng với vẻ ngoài cười nhưng trong không cười.
Lúc này, Hác Ngũ Chu cầm ống nghiệm đi ngang qua hai người, liếc nhìn Tần Xán đầy cảm thông: "Anh Tần, lúc đó tôi đã nhắc trong nhóm rồi, anh tự liệu lấy nhé."
"Được rồi, anh có thể nói rằng em với chị Gia Gia không nghiêm túc, tụi em quả thật bị sắc đẹp làm mờ mắt mà."
Hác Thất Nguyệt nghĩ Tần Xán không chấp nhận được hình thức biểu diễn hiện đại này, nên cô nàng bắt đầu nghiêm túc khai sáng cho cậu: "Nhưng mà anh nhìn xem, khi em giới thiệu buổi biểu diễn vào nhóm, đàn anh Tạ người ta đâu có nói gì đâu!"
"Anh Tạ chắc cũng không hứng thú với dạng biểu diễn này đâu, nhưng anh ấy vẫn bình tĩnh đón nhận đó thôi. Vậy nên anh Tần à, anh cũng nên mở mang tầm mắt một chút đi chớ……"
Hác Thất Nguyệt không nhắc đến Tạ Dĩ Tân thì thôi, vừa nhắc đến, sắc mặt Tần Xán càng thêm khó coi.
Tạ Dĩ Tân không hứng thú sao?
Tần Xán âm thầm cười lạnh trong lòng. Có mà ngược lại thì có, Tạ Dĩ Tân chắc chắn là người hứng thú nhất. Có khi anh còn muốn mang kính hiển vi đến để xem cho kỹ nữa ấy chứ.
"Mà nghe nói diễn viên đều là soái ca không cơ, cơ bắp cuồn cuộn, dám cởi dám nhảy, không khí buổi diễn cũng tuyệt vời… thật sự không thể chờ được nổi nữa luôn á!"
Hác Thất Nguyệt đặt cốc đong* vào bồn rửa, bắt đầu mơ mộng, đồng thời không quên nịnh nọt Tần Xán: "Nhưng yên tâm đi anh Tần, trong lòng tụi em, anh vẫn mãi là người có thân hình đẹp nhất! Nam thần Top 1 của phòng thí nghiệm luôn là anh!"
Cô nàng cẩn thận thêm một câu: "À, em quên mất, tụi mình ngồi hàng ghế VIP* đấy."
(*VIP – Very Important Person = Người rất quan trọng)
Tần Xán: "?"
"Tức là lúc đó cảnh tượng sẽ rất "chấn động", có thể còn tham gia tương tác nữa. Anh chuẩn bị tinh thần đi nhé."
Hác Thất Nguyệt không dám nhìn sắc mặt Tần Xán nữa, vội vã quay lưng đập tay lên trán, giả vờ bận rộn: "Ôi, nhớ ra rồi, còn chưa cho môi trường nuôi cấy vào lò ấp nữa, lát mình nói chuyện sau nhé, anh Tần."
Tần Xán: "…"
Hác Thất Nguyệt ôm khay nuôi cấy, quay đầu chạy biến.
Tần Xán thở dài, tắt kính hiển vi.
Cậu không kìm được liếc qua khe hở giữa các chai lọ thử nghiệm, nhìn về phía Tạ Dĩ Tân đang đứng trước bàn thí nghiệm. Sau một hồi lưỡng lự, Tần Xán bước tới đi về chỗ của anh.
Tạ Dĩ Tân đang pha chế thuốc.
Hầu hết phần lớn thời gian là làm việc tại phòng thí nghiệm, vì cần sử dụng kính hiển vi, nên anh thường đeo chiếc kính gọng mỏng.
Ánh mắt anh chăm chú, vẻ ngoài trầm tĩnh cùng tao nhã. Khi mọi người đi ngang qua anh đều theo bản năng hạ thấp giọng, sợ làm phiền anh.
Khi Tạ Dĩ Tân ngẩng lên, ánh mắt anh gặp ngay ánh mắt của Tần Xán.
Tạ Dĩ Tân nói: "Cậu đến rồi à."
"Tôi đang thử phương pháp mà cậu đề cập trong bài nghiên cứu trước đây về việc sử dụng liposome*để truyền thuốc. Có thể kết hợp với rapamycin* mà chúng ta đang thử nghiệm."
Anh nhíu mày: "Phương pháp này tôi không quen lắm, không hiểu sao thiết bị ép* lại khó thao tác đến vậy. Nhưng tôi đã kiểm tra rồi, chắc không phải lỗi lắp ráp."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!