Tần Xán im lặng suốt năm phút: "Anh nói lại lần nữa xem, tôi là cái gì?"
Tạ Dĩ Tân đáp: "Chú chim cánh cụt bự bự."
Tần Xán nhìn khuôn mặt của Tạ Dĩ Tân, mãi mà không nói được câu nào hoàn chỉnh.
Má anh vẫn đỏ ửng vì men rượu. Anh nhìn cậu một lúc, rồi nói thêm một số chi tiết: "Ở quầy đổi quà trong công viên giải trí, anh đã sờ em, ôm em, chỉ là cuối cùng không đổi em đi. Em không nhớ sao?"
Tần Xán: "…"
Đúng là Tạ Dĩ Tân.
Hóa ra người anh vẫn mãi nhớ nhung không phải "tình cũ ở Mỹ" mà cậu vừa tưởng tượng ra, mà chỉ là chú chim cánh cụt to đùng phiên bản giới hạn thôi.
Tần Xán bỗng thở phào nhẹ nhõm, rồi lại cảm thấy đau đầu: "Không phải… anh xem kỹ lại đi, tôi có chỗ nào giống chim cánh cụt không?"
Cậu vừa bực vừa buồn cười: "Với cả, chính anh cũng nói lúc đó anh không đổi tôi ở công viên, thì làm sao tôi có thể ở đây được?"
Tạ Dĩ Tân đáp chắc nịch: "Em chính là chú chim cánh cụt bự bự."
Hai nhà nghiên cứu hàng đầu giờ đây đang đối đầu, tranh luận về việc liệu một trong hai là con người hay chim cánh cụt khổng lồ.
Cuối cùng Tần Xán đành chịu thua, vì cậu biết tranh cãi với một người say rượu là hoàn toàn vô nghĩa.
Tần Xán thở dài: "… Được rồi, tôi là chim cánh cụt."
Tạ Dĩ Tân gật đầu, hơi men lại dâng lên, anh che miệng ngáp, lông mi khẽ rung, trông có vẻ khá mệt mỏi.
Anh hỏi Tần Xán: "Bây giờ là mấy giờ ròi?"
Tần Xán rất muốn phản bác rằng "Anh nghĩ một con chim cánh cụt có thể xem giờ được sao", nhưng cậu lại thấy như vậy sẽ kéo trí thông minh của mình xuống ngang hàng với một người say.
Cậu im lặng một lúc, lấy điện thoại ra xem: "Mười một giờ bốn mươi ba rồi."
Tạ Dĩ Tân ngẫm nghĩ trong giây lát.
"Muộn rồi, mà hôm nay cũng không có tài liệu gì cần đọc nữa."
Sau một chốc, anh cúi đầu xuống nắm tay Tần Xán, kéo cậu vào phòng ngủ, vừa nhanh nhẹn vừa thẳng thắn: "Vậy bây giờ mình cùng đi ngủ thôi."
Tần Xán: "Hả?"
Đầu óc cậu tê liệt, chỉ đến khi muộn màng nhận ra mình đã bị Tạ Dĩ Tân kéo vào phòng ngủ mới kịp phản ứng: "Khoan đã, anh định làm gì——"
Tạ Dĩ Tân nhẹ nhàng ấn Tần Xán ngồi xuống cạnh giường.
Có vẻ như anh thực sự xem Tần Xán là một con thú bông khổng lồ: sau khi ấn cậu ngồi xuống, anh còn cẩn thận nâng tay cậu lên đặt ngay ngắn trên đầu gối, sắp xếp cậu ngồi đúng dáng một con thú nhồi bông, rồi dặn dò: "Em ngồi yên đây đã."
Tần Xán: "…"
Sau đó cậu nhìn thấy Tạ Dĩ Tân bước đi loạng choạng đến đầu giường bên kia, nhấc con thỏ tai dài khổng lồ lên. Anh và con thỏ nhìn nhau vài giây.
Tần Xán thấy Tạ Dĩ Tân ngẫm nghĩ một lúc rồi cúi xuống, hôn nhẹ lên tai dài của con thỏ.
Rồi anh bước đến bên cửa sổ, đặt con thỏ tai dài màu hồng lên bậu cửa, chỉnh lại tư thế ngồi thẳng cho nó, xong mới hài lòng buông tay.
Tần Xán không nhịn được bật cười: "…Phì."
Ngay khi đặt con thỏ vào vị trí, Tạ Dĩ Tân đứng thẳng dậy. Tần Xán nhìn thấy anh đứng đó một lúc, trông như đang để đầu óc trống rỗng vài giây.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!