Chương 20: (Vô Đề)

Nhà vệ sinh nằm ở một góc khá hẻo lánh, không có ai bên trong, điều này có thể xem là một tin tốt.

Tần Xán bế ngang Tạ Dĩ Tân trên tay, gần như chạy thẳng vào trong.

Cậu không biết có phải do Tạ Dĩ Tân quá gầy hay không, hay là do mấy năm tập gym của cậu không vô ích mà lúc này Tần Xán cảm thấy sức lực của mình dường như bùng nổ vô hạn, cậu bế Tạ Dĩ Tân vào nhà vệ sinh rồi nhanh chóng vào một gian riêng.

Việc chọn nhà vệ sinh quả thực là tình thế bắt buộc, nhưng một gian riêng trong tình cảnh này lại mang đến cảm giác an toàn nhất định.

Tìm mãi không thấy chỗ nào ngồi, Tần Xán đành phải đậy nắp bồn cầu xuống rồi đặt Tạ Dĩ Tân ngồi lên, cuối cùng mới có thể thở phào nhẹ nhõm.

Trên suốt quãng đường, Tạ Dĩ Tân yên lặng một cách kỳ lạ.

Dù anh vẫn thở dốc trong vòng tay của Tần Xán nhưng không nói gì cả khiến cậu không khỏi lo lắng về tình trạng của anh.

Bởi cậu nhớ lần trước khi trời chỉ mưa nhỏ…… Tạ Dĩ Tân đã liên tục đấu khẩu với mình, còn mặc cả để sờ cơ bụng của cậu nữa.

Lần này trời mưa vừa, lẽ ra triệu chứng phải nặng hơn, vậy mà suốt chặng đường, Tạ Dĩ Tân lại im lặng đến lạ thường.

Không lẽ bây giờ…… anh yếu đến mức không thể nói nổi lời nào sao.

Tần Xán hít sâu một hơi, môi cậu mím lại rồi như quyết định xong một việc trọng đại.

——Cậu dang hai tay ra, hướng về phía Tạ Dĩ Tân.

"Dự báo thời tiết đã xác định là mưa vừa rồi."

Tần Xán cảm thấy mặt mình bắt đầu nóng bừng, cậu cố che giấu sự bối rối bằng một tiếng ho nhẹ: "Giờ không có ai, anh… anh mau ôm tôi đi."

Tạ Dĩ Tân nhìn Tần Xán, lông mi khẽ rung, không nói lời nào.

Không biết có phải do ánh sáng trong nhà vệ sinh hay không, nhưng ngay khoảnh khắc Tần Xán dang tay, mặt và tai của Tạ Dĩ Tân như đỏ ửng thêm.

Đôi mắt của anh đã bị cơn sốt làm mờ đi, ánh nhìn trượt từ eo, bụng của Tần Xán lên tới ngực dừng lại chốc lát, rồi cuối cùng dừng ở khuôn mặt cậu.

Nhưng Tạ Dĩ Tân không hề làm theo dự đoán của Tần Xán không ôm lấy cậu ngay, cũng không như lần trước trong văn phòng áp mặt vào ngực cậu.

Thay vào đó, anh nhẹ nhàng hỏi: "Tay cậu đã lành chưa?"

Tần Xán ngẩn người: "Lành gần hết rồi."

Tạ Dĩ Tân không nói gì, một lúc sau mới đưa tay kéo cánh tay của Tần Xán.

Tần Xán nghĩ anh sẽ ôm mình, nhưng không phải.

Vì mặc áo ngắn tay nên khi Tạ Dĩ Tân kéo nhẹ, phần da bên trong cánh tay của Tần Xán hiện ra rõ ràng trước mắt anh.

Quả thật đúng như cậu nói, vết trầy đã lành gần hết. Dù nhìn qua vẫn có chút đáng sợ nhưng nếu quan sát kỹ thì có thể thấy vết thương đã đóng vảy rồi.

Tạ Dĩ Tân nhìn chăm chú một lúc lâu.

Rồi anh khẽ nói: "Trông vẫn chưa lành hẳn."

Tần Xán:"Thật ra……"

"Lần trước tôi đã hứa với cậu, rằng tôi sẽ không làm khó cậu cho đến khi vết thương của cậu lành hẳn."

Anh buông tay Tần Xán ra, lắc đầu: "Vậy nên cậu không cần phải căng thẳng. Hôm nay tôi sẽ giữ lời hứa, không ôm cậu đâu."

Tần Xán: "Hả?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!