Uống bia là thú tiêu khiển vui nhất của người Anh.
Quanh trường đại học U có vô số quán pub*, hầu hết các hoạt động tụ tập của phòng thí nghiệm đều diễn ra trong các quán rượu trên những con phố này.
Sinh nhật thì ở quán A, lễ hội hay nghỉ lễ thì kéo nhau sang quán B, nếu có ai bảo vệ thành công luận án hay bài báo được đăng lên tạp chí danh giá, thì sẽ đi uống ở quán A trước rồi tiếp tục ở quán B.
Hôm nay là sinh nhật của Amy, nên cả nhóm lại cùng nhau kéo đến quán rượu quen thuộc trên phố A.
Sau vài ly rượu, khi những cây nến được cắm vào chiếc bánh kem, Amy chắp hai tay lại bắt đầu ước nguyện sinh nhật: "Ước nguyện vẫn như cũ, chạy gel không lệch băng, tế bào không bị nhiễm, năm nay sớm được đăng bài báo là đủ rồi."
"Dĩ nhiên, nếu có thể nhận thêm một bất ngờ về tình cảm thì càng tốt." Cô mỉm cười thổi nến rồi liếc mắt thẳng vào Tần Xán.
Tần Xán: "…"
Amy vừa dứt lời, nhóm chị em bạn bè của cô lập tức che miệng hét lên đầy phấn khích. Mọi người trong phòng thí nghiệm hóng hớt cũng cười phá lên rồi quay sang nhìn Tần Xán. Hác Thất Nguyệt thì sốc đến nỗi phun hết cả rượu, vội vàng thì thầm bên tai Tần Xán "Anh thấy em nói có sai đâu". Còn Hác Ngũ Chu chỉ biết ngán ngẩm lấy giấy lau mặt cho em gái mình.
Tần Xán biết rằng trong tình huống này nói gì cũng không ổn nên cậu nhanh chóng đứng dậy: "Mình đi rửa mặt cho tỉnh táo, tiện thể nhắc phục vụ mang thêm đồ ăn lên luôn."
Sự thật đã chứng minh rằng hóa ra lựa chọn này của Tần Xán quá đúng đắn. Đến khi cậu quay lại thì ai nấy đã uống tới mức ngà ngà say rồi.
Vì hôm sau là thứ sáu vẫn phải tiếp tục làm việc nên cả nhóm nhanh chóng gọi xe để về nghỉ, Tần Xán cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn phần nào.
Lúc mới bước vào quán rượu thì trời chỉ mới âm u, nhưng sau khi kết thúc bữa tiệc bước ra khỏi cửa thì Tần Xán mới phát hiện mưa đã đổ xối xả từ bao giờ.
Tiếng sấm rền vang, gió mạnh kèm theo cơn mưa dữ dội của đầu xuân tháng tư. Mấy cô nàng mặc váy cho buổi tiệc chỉ bước vài bước ra cửa quán đã bị gió lạnh quật cho lảo đảo.
"Em còn xem dự báo thời tiết mà, chỉ nói là trời âm u thôi." Hác Thất Nguyệt sững sờ, "Sao mưa dữ thế này, có khi nào là mưa bão không?"
Nhìn thấy cả nhóm khốn đốn không cách nào đi được vì mưa bão, Tần Xán thở dài: "Mọi người cứ vào trong tránh mưa đã, anh với Hác Ngũ Chu đi gọi xe, có xe tới sẽ nhắn tin cho mọi người nhé."
Tiếng mưa rơi rào rào, Tần Xán vừa bung ô vừa ngẩng lên nhìn bầu trời u ám. Đúng là lâu lắm rồi không thấy mưa lớn thế này. Cậu nghĩ thầm.
Trong lúc đợi xe, cơn gió lạnh cùng men rượu khiến đầu óc Tần Xán bắt đầu lơ mơ, Tần Xán cảm thấy tối nay mình cần ngủ nhiều hơn chút nữa.
Đồng thời cậu cũng nghĩ tới kế hoạch thí nghiệm cho ngày mai. Các dược phẩm cần thiết đã được chuẩn bị, lứa trùng có tuổi thọ phù hợp cho thí nghiệm cũng đã sẵn sàng hôm nay rồi.
Nhưng đột nhiên Tần Xán rùng mình và quay sang hỏi Hác Ngũ Chu: "Ngũ Chu, cậu có nhớ anh đã đặt nhiệt độ bao nhiêu cho lồng ấp giữ trùng trước khi đi không?"
Hác Ngũ Chu ngẩn người: "Không nhớ rõ lắm, chắc là 20 độ?"
Sự phát triển của tuyến trùng (1) khác nhau rất nhiều tùy theo nhiệt độ. Do vội vàng rời phòng thí nghiệm, cộng thêm ảnh hưởng của rượu khiến suy nghĩ của cậu bị đình trệ đi. Cậu chỉ nhớ là mình đã cho trùng vào lồng ấp (2) nhưng không nhớ rõ mình đã đặt nhiệt độ ở 20 hay 25 độ.
Cơn say của Tần Xán như tan biến một nửa.
Nếu lỡ cài đặt sai ở 25 độ, tốc độ phát triển của tuyến trùng sẽ quá nhanh và không đạt được giai đoạn cần thiết cho thí nghiệm ngày mai. Điều đó có nghĩa là cậu sẽ phải nuôi lại trùng, toàn bộ kế hoạch thí nghiệm trong tuần này sẽ bị lùi lại.
Tần Xán hít một hơi đầy lo lắng.
"Cậu ở lại đây chờ xe với họ, đảm bảo mọi người về nhà an toàn rồi hẵng về." Cậu nói với Hác Ngũ Chu: "Anh phải quay lại phòng thí nghiệm ngay để kiểm tra."
Hác Ngũ Chu cũng ngơ ngác: "Giờ đã gần nửa đêm rồi, anh Tần à, không được đâu, mai anh dùng trùng của tôi và Thất Nguyệt cũng được."
"Không được, của hai người đói lâu quá rồi." Tần Xán vừa xoa trán vừa đứng dậy. "Anh đi đây, giúp anh nói với Amy là chúc cô ấy sinh nhật vui vẻ lần nữa nhé."
Trong các thí nghiệm sinh học, con người không thể sắp xếp được thời gian cho thí nghiệm, mà ngược lại, chính thí nghiệm quyết định thời gian nghỉ ngơi của con người. Thời gian nghỉ của Tần Xán luôn phụ thuộc vào một lọ tế bào hoặc một khay tuyến trùng nhỏ.
Vậy là vào lúc 1 giờ sáng trong đêm mưa gió, Tần Xán vội vàng quay lại phòng thí nghiệm.
Quẹt thẻ bước vào, Tần Xán ngạc nhiên khi thấy đèn vẫn còn sáng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!