Chương 15: (Vô Đề)

Tạ Dĩ Tân tình cờ thấy quảng cáo của công viên giải trí trong hộp thư của mình.

Anh không mấy hứng thú với công viên giải trí nên định xóa email, nhưng bỗng bị thu hút bởi giải thưởng đặc biệt trong hình quảng cáo.

"Softest, biggest, cutest"

Mềm mại nhất, to lớn nhất, đáng yêu nhất, là những tính từ mà quảng cáo sử dụng để mô tả chú chim cánh cụt bông. Tất cả đều dùng hình thức so sánh cao nhất, hoàn toàn phù hợp với những tiêu chí mà Tạ Dĩ Tân ưa thích nhất.

Mà đây còn là phiên bản giới hạn nữa chứ.

Anh ước chừng kích thước của nó, cảm thấy có thể tương đương với chú thỏ tai rủ khổng lồ mà mình đã có, nhưng có vẻ được nhồi bằng chất liệu khác và hình dáng cũng khác biệt hơn.

Tai của thỏ tai rủ dài nhưng cơ thể lại phẳng, trong khi bụng của chú chim cánh cụt này thì tròn vo, ôm vào chắc sẽ cho cảm giác khác hẳn.

Ngay khoảnh khắc nhìn thấy chú chim cánh cụt ấy, Tạ Dĩ Tân đã tưởng tượng ra chỗ đặt nó trong căn phòng, thậm chí anh còn lên kế hoạch sẽ sử dụng nó trong những ngày mưa như thế nào nữa.

Hôm đó mưa nhỏ, nhờ bám vào cánh tay của Tần Xán, anh đã vượt qua được mà không gặp phải bất kỳ nguy hiểm nào. Mưa tạnh rồi thì anh nhận được một tin tốt và một tin xấu.

Tin tốt là Tần Xán vô cùng thoải mái khi chạm vào, cơ bắp của cậu, từ cảm giác khi cầm nắm đến khi làm gối đầu, đều tuyệt cà là vời.

Tuy nhiên, tin xấu là Tạ Dĩ Tân nhận ra, càng ở gần Tần Xán thì những món đồ chơi bông sẽ càng không thể so sánh được với tác dụng mà cậu ấy mang lại.

Anh lo sợ mình sẽ dựa dẫm quá nhiều vào Tần Xán trong tương lai.

Và từ thái độ căng thẳng của Tần Xán, Tạ Dĩ Tân có cảm giác chắc cậu mong rời xa mình càng sớm càng tốt. Dù sao thì sau khi hoàn thành dự án, sớm muộn gì họ sẽ đường ai nấy đi.

Mà những ngày mưa cuối tuần thì Tần Xán không thể giúp anh, nên Tạ Dĩ Tân nhất quyết phải có được chú chim cánh cụt này, dù giải thưởng đặc biệt ấy khó khăn đến đâu.

Dù phải trả giá bằng bất cứ điều gì, anh nhất định phải có được nó.

Mang theo đủ tiền mặt, Tạ Dĩ Tân đến công viên một mình vào Chủ nhật.

Anh đã bắn trượt mục tiêu quá nhiều lần rồi, đến nỗi khi anh đưa tờ tiền cho người bán hàng một lần nữa, người bán cũng cảm thấy ái ngại khi nhận tiền của anh: "Anh không nghỉ ngơi một chút sao?"

Tạ Dĩ Tân trả lời: "Không cần."

Anh thừa nhận mình không giỏi thể thao.

Thể lực anh kém và không thể tìm thấy niềm vui nào từ việc vận động mà chỉ toàn thấy kiệt sức.

Trong những đêm mưa khiến anh mất ngủ, anh từng nghĩ đến việc tập gym để rèn luyện cơ bắp. Có lẽ khi đó vào ngày mưa, anh có thể tự ôm mình mà không cần dựa vào ai cả, và đó cũng là một giải pháp.

Nhưng đối với Tạ Dĩ Tân, tập gym là một vấn đề nan giải trong cuộc sống mà cho đến nay anh vẫn chưa thể vượt qua được. Đối với anh, việc dùng một nỗi đau này để xoa dịu một nỗi đau khác là vô nghĩa.

Vì không thường xuyên vận động, nên kết quả tốt nhất của anh cho đến giờ chỉ là ba điểm.

Nhưng hôm nay, anh đã chuẩn bị kỹ càng rồi. Nhìn xuống số điểm ít ỏi mà mình tích lũy được, Tạ Dĩ Tân lấy ví ra, định trả thêm 50 bảng cho người bán.

Đúng lúc ấy, một bàn tay bất ngờ kéo tay anh lại từ phía sau.

Giọng nói trầm thấp quen thuộc vang lên, mang theo sự khó tin: "Anh đã tiêu nhiều tiền thế này, bắn trượt bao nhiêu lần, trong nửa tiếng mà chỉ được chưa đến mười điểm vậy mà anh vẫn định tiếp tục ném tiền sao?"

Tạ Dĩ Tân ngẩng đầu lên.

Hôm nay trời London đột ngột ấm lên, thậm chí có chút hương vị của mùa hè.

Tần Xán mặc một chiếc áo phông trắng ngắn tay. Dưới ánh nắng rực rỡ, đôi mắt nâu của cậu còn sáng hơn cả ánh mặt trời. Làn gió nhẹ lướt qua thổi tóc cậu phiêu bồng nhẹ bay, khiến Tần Xán trông giống như nam chính trong bộ phim học đường Mỹ vậy.

Ánh mắt của Tạ Dĩ Tân dừng lại trên cánh tay trần của Tần Xán một lúc, rồi anh nhìn xuống tờ giấy tích điểm gần như trống trơn trên tay mình: "Nhưng tôi chưa tích đủ điểm."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!