"Ở cùng Tạ Dĩ Tân vào ngày mưa" và "làm việc với Tạ Dĩ Tân" là hai chuyện hoàn toàn khác biệt, không liên quan gì đến nhau.
Tần Xán chưa bao giờ gặp ai có sự đối lập rõ ràng như thế này: người mà chỉ một tuần trước còn âu yếm áp mặt vào bắp tay cậu, giờ lại đang ngồi điềm tĩnh trước mặt, hai tay đan lại trên bàn, từ tốn giảng giải cách chấm điểm các dấu hiệu lão hóa của tuyến trùng.
"Cách chấm điểm thực ra rất đơn giản. Đầu tiên, cần xem cổ họng có sưng phồng không, cạnh của máy mài có đều không. Tiếp theo là xem xét diện tích khối u tế bào mầm là lớn hay nhỏ, mức độ phẳng của toàn bộ tuyến sinh dục đó như thế nào. Cuối cùng, quan sát lượng chất béo tiết ra trong ruột là nhiều hay ít, từ khỏe mạnh đến có dấu hiệu lão hóa sẽ cộng dần từ một đến năm điểm."
Tạ Dĩ Tân hỏi: "Nhớ được chưa?"
Tần Xán cảm giác đầu mình như sắp bốc khói: "Chờ đã, chúng ta——"
Tạ Dĩ Tân không cho cậu nhiều thời gian để tiêu hoá, lập tức đưa hình ảnh từ máy tính ra trước mặt cậu: "Chấm điểm đi."
Tần Xán ngập ngừng: "Ba điểm."
Tạ Dĩ Tân gật đầu rồi nhanh chóng chuyển sang bức ảnh tiếp theo.
Hác Thất Nguyệt chen vào: "Hai điểm?"
Hác Ngũ Chu cũng đồng tình: "Tôi cũng thấy là hai điểm."
Tạ Dĩ Tân không nói gì, Tần Xán ho khẽ, đổi giọng: "Ba điểm?"
Tạ Dĩ Tân ngước nhìn cậu: "Lý do cậu cho ba điểm là gì?"
Tần Xán: "……"
Tạ Dĩ Tân giải thích: "Ba điểm. Thứ nhất, khoảng cách giữa tuyến sinh dục và tế bào biểu bì rộng, đây là một dấu hiệu lão hóa. Thứ hai, hình dạng của máy mài không đối xứng, cũng là một dấu hiệu. Cuối cùng, lượng chất béo trong ruột vượt mức bình thường, nên tổng cộng là ba điểm."
Anh nhìn mọi người im lặng, nhíu mày: "Thật sự khó nhìn vậy sao?"
"Vấn đề không phải là khó nhìn hay không."
Tần Xán bất lực lên tiếng: "Vấn đề là bộ não con người không thể tiếp thu kiến thức mới nhanh như vậy được đâu. Đàn anh à, anh chỉ giảng chưa tới ba phút, cho chúng tôi xem không đến hai bức ảnh, rồi mong chúng tôi có thể lập tức đưa ra câu trả lời. Anh có nghĩ rằng điều này hơi quá sức không?"
Hác Thất Nguyệt đáng thương phụ họa: "Đúng đó, đúng vậy ạ, ai mà nghĩ ra được cách chấm điểm biến thái như thế này chứ? Hồi trước tụi em chỉ đơn giản ghi chú tình trạng của đường ruột là tốt hay không, nhưng trong bài này lại phải chấm điểm cho hàng trăm con trùng lận, thật kinh khủng mà——"
Tạ Dĩ Tân thản nhiên nói: "Đây là bài báo tôi công bố cách đây hai năm."
Hác Thất Nguyệt, Hác Ngũ Chu và Tần Xán: "……"
Tạ Dĩ Tân suy nghĩ một chút, rồi nói tiếp: "Đúng là tốn nhiều thời gian, nhưng tôi nghĩ số liệu đã được định lượng sẽ thuyết phục hơn nhiều. Đã làm thì phải làm tốt nhất, đúng không?"
Hác Thất Nguyệt suýt nữa quỳ lạy luôn: "Anh Tạ, em, em, em, em không có ý đó đâu. Chỉ là em sợ với cái bộ não này của em, em sẽ chấm sai nhiều điểm, làm hỏng hết dữ liệu của anh thôi."
"Đừng lo, cách chấm điểm này thiên về đánh giá chủ quan. Cho nên sau khi mọi người làm xong một lượt, tôi sẽ tự mình làm lại để lấy giá trị trung bình, nên không cần lo lắng về độ chính xác."
Tạ Dĩ Tân không tức giận: "Tôi biết khối lượng dữ liệu khá lớn, mọi người cũng vất vả rồi."
Lúc ngẩng lên nhìn đồng hồ, anh khẽ "À" một tiếng: "Năm giờ rồi, tôi cần tan làm. Có gì thắc mắc thì cứ hỏi tôi trong nhóm nhé."
Mọi người: "……"
Hợp tác với Tạ Dĩ Tân là một việc vừa đau đầu, vừa thú vị.
Đau đầu ở chỗ anh có một phong cách giải quyết vấn đề đầy nghệ thuật nhưng chẳng màng đến ai khác, anh đưa ra câu trả lời rất chi tiết nhưng lại không đảm bảo người nghe sẽ hiểu.
Và khi nhận ra người khác không theo kịp lời mình thì anh sẽ tỏ ra ngạc nhiên.
Nhưng không phải là vì kiêu ngạo hay bực bội, mà là thật sự thắc mắc là "tại sao lại có người không hiểu những điều đơn giản như vậy."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!