Tuy Tần Xán đã hiểu khá rõ rằng ý thức ranh giới của Tạ Dĩ Tân rất kém, trước đây anh chỉ ôm cậu chặt muốn chết hoặc cùng lắm là dùng tay nắn bóp chút đỉnh. Dù lần đầu tiên có chuyện ôm vào ngực trong đêm mưa đi nữa thì ít nhất cũng còn cách một lớp vải áo.
Nhưng lúc này, Tạ Dĩ Tân trực tiếp áp mặt vào tay cậu, khiến da của cả hai tiếp xúc chặt chẽ, dính sát nhau đến mức không chút kẽ hở nào.
Quá gần, thật sự là gần quá rồi. Tần Xán có thể nhìn rõ từng chi tiết trên gương mặt thanh tú của anh, từ nét mày mắt đến từng hàng mi đang chuyển động nhẹ của người này.
Điều khiến cậu khó nhịn hơn cả là hơi thở của Tạ Dĩ Tân, nóng rực và không chút kiềm chế, phả đầy lên da cậu, khiến nơi tiếp xúc giữa hai người như bùng cháy.
Nhưng Tạ Dĩ Tân dường như không hề nhận thức được hành động này thân mật đến mức nào.
Anh điều chỉnh tư thế, cố gắng tăng diện tích tiếp xúc giữa da hai người lên mức tối đa, mũi cũng cọ nhẹ vào bắp tay săn chắc của Tần Xán, vô thức cọ qua cọ lại.
Như cảm nhận được gì đó, Tạ Dĩ Tân khẽ nhíu mày ngẩng mặt lên.
"Cậu sao vậy?" Anh khẽ thở dốc, nhìn vào bắp tay rồi lại nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Tần Xán, "… Sao tự dưng cứng thế?"
Về lý thuyết, tiếng Trung không phải là tiếng mẹ đẻ của Tần Xán, nhưng vì mẹ cậu đưa về Trung Quốc sống vài năm nên tiếng Trung của cậu đã gần như không khác gì người bản địa cả.
Thế nhưng, giây phút này, cậu bắt đầu nghi ngờ khả năng tiếng Trung mà mình học từ nhỏ đến hết đại học có phải bản lậu hay không, chứ sao những câu từ thốt ra từ miệng Tạ Dĩ Tân nghe lại… gợi tình đến vậy?
Tạ Dĩ Tân đúng là một đàn anh không biết ranh giới, Tần Xán thầm nghĩ.
Anh không nhận ra hành vi của mình ám muội thế nào, cũng không nhận ra ngoại hình cùng với hành động đó có thể khiến người khác khổ sở ra sao.
Miệng Tần Xán hé mở rồi lại khép lại: "Anh, tại sao không hỏi ý tôi trước khi áp mặt lên tay tôi?"
Tạ Dĩ Tân không trả lời cậu, chỉ điều chỉnh tư thế thoải mái hơn, đưa tay ôm lấy cánh tay của Tần Xán rồi tiếp tục áp mặt lên bắp tay cậu.
"Lúc nãy cậu đã nói để tôi dùng cánh tay tùy ý rồi mà."
Một lúc sau, Tạ Dĩ Tân mới lên tiếng: "Diện tích cánh tay vốn dĩ nhỏ, ngoài ôm và áp mặt vào thì tôi chẳng còn lựa chọn nào khác."
Vô cùng ăn ngay nói thật luôn.
Đấu khẩu với Tạ Dĩ Tân vốn không phải là chuyện dễ dàng thắng lợi, Tần Xán hít sâu một hơi, chỉ còn cách nhượng bộ: "…Được, tùy anh vậy."
Tạ Dĩ Tân khẽ "Ừ" một tiếng.
Tiếng mưa ngoài cửa sổ lẫn vào tiếng thở của Tạ Dĩ Tân, khiến Tần Xán không phân biệt được tiếng nào rõ hơn.
Cậu chỉ cảm thấy tâm trí rối bời, cúi đầu nhìn người đang bám chặt vào cánh tay mình.
Tạ Dĩ Tân nhắm mắt, thậm chí vào giây phút này còn trông thật sự rất ngoan ngoãn. Mái tóc đen của anh rũ xuống trán trông cực kỳ mềm mại, phảng phất mùi hương thảo mộc nhẹ nhàng quanh mũi Tần Xán.
Vì cả hai đang dính sát vào nhau nên đuôi tóc của Tạ Dĩ Tân lướt nhẹ trên bắp tay Tần Xán khiến vùng da đó ngứa ngáy khó chịu.
Không hiểu sao, chút ngứa ngáy này lại khiến cậu cảm thấy bồn chồn, ngực cũng theo đó mà ngứa lên.
Thấy Tạ Dĩ Tân nhắm mắt như đã ngủ, Tần Xán cố gắng điều chỉnh nhịp thở nhưng vẫn không thể làm ngơ trước cảm giác ngứa này. Cuối cùng cậu đưa tay lên, do dự muốn chạm vào mày mắt của Tạ Dĩ Tân.
——Tạ Dĩ Tân bỗng mở mắt.
Tần Xán đơ người rụt tay lại trong lúng túng nhưng không hiểu mình đang hối lỗi vì điều gì: "Tóc của anh chạm vào tay tôi, ngứa nên tôi định gạt ra, tôi…"
Tạ Dĩ Tân "Ồ" một tiếng, rồi đưa tay gạt nhẹ tóc để lộ ra đôi mắt.
"Phải rồi."
Như chợt nhớ ra điều gì, Tạ Dĩ Tân bất ngờ tiến sát mặt lại gần Tần Xán: "Cậu nhìn xem, tôi ôm cậu nãy giờ, mắt tôi có đỡ đỏ hơn chưa?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!