Chiều thứ năm sau giờ tan làm, Tần Xán như thường lệ đến phòng gym của Đại học U.
Không ngờ cậu lại gặp Mike, người mà cậu vừa mới thấy vài ngày trước. Có vẻ tiến độ đề tài của Mike đã có chút tiến triển nên tinh thần của cậu ta cũng tốt hơn hẳn. Hai người vừa tán gẫu, vừa tập bài tập kỵ khí*.
Không biết đã trôi qua bao lâu, Mike đột nhiên la lớn: "Không được, không chịu nổi nữa rồi, không nổi nữa!" Cậu ta thở hổn hển rồi ngồi phịch xuống đất: "Tần, cậu sao vậy? Sao hôm nay hăng hái thế?"
Tần Xán đáp: "… Tôi có đâu?"
"Chứ còn gì nữa."
Mike ngồi bệt một lúc lâu rồi cố gượng đứng dậy: "Cậu chắc chắn có! Hôm nay thể lực của cậu bùng nổ thật đấy. Không, không, không, tôi chịu không nổi nữa đâu, không tập theo cậu nữa, phải nghỉ ngơi một chút đã."
Tần Xán gật đầu rồi tiếp tục tập thêm vài hiệp tập lưng.
Cảm thấy đã tập đủ, cậu đứng dậy ngẩng đầu nhìn vào gương.
Mồ hôi bắt đầu rịn ra, cậu kéo vạt áo lên quạt nhẹ vài cái và ngắm mình trong gương một lúc.
Đường nét cơ bụng vẫn sắc sảo, vạch cơ hai bên hông nuột một cách đẹp đẽ, trông có vẻ cậu duy trì khá tốt.
Bản thân Tần Xán không nhận ra rằng, chỉ với một động tác nhỏ như vén áo, đã vô tình thu hút không ít ánh nhìn của cả nam lẫn nữ xung quanh.
Mike đang nghỉ bên cạnh nhận thấy điều gì đó, ánh mắt trở nên vi diệu: "Đợi đã, tôi hiểu rồi, không đúng, cậu có gì đó sai sai."
Tần Xán thu ánh nhìn lại, uống một ngụm nước tăng lực: "Cậu nói gì?"
Mike với vẻ mặt như "tôi nhìn thấu cậu rồi" đáp: "Từ trước đến nay tôi chưa từng thấy cậu soi gương như vậy đâu, có chuyện gì thế, sao tự dưng lại chú trọng vẻ ngoài vậy?"
Tần Xán: "Hả?"
"Mà hôm nay cậu còn tập chăm chỉ thế này, liệu có gì đặc biệt không?" Mike bí hiểm ghé sát: "Để tôi đoán xem… có phải Amy không?"
Lần này cuối cùng Tần Xán cũng hiểu ý của Mike.
Cậu ngạc nhiên một chút rồi dở khóc dở cười: "Không hề, cậu đang nói bậy gì thế? Bốn phương toàn là gương, nhìn một cái có sao đâu?"
Mike chỉ "chậc chậc" vài tiếng, lắc đầu rồi đi về phía phòng thay đồ.
Tần Xán: "…"
Cậu thấy quái lạ, nghĩ Mike chắc đang nói xằng nói xiên. Trầm ngâm một chút, cậu bất giác nghiêng người lại liếc vào gương một lần nữa.
Ừm… tổng thể cũng ổn, nhưng tuyến lưng chắc cũng cần tập thêm nhỉ?
Khi nhận ra mình đang làm gì, Tần Xán giật mình dừng lại.
Cậu đột nhiên ý thức được có lẽ Mike nói đúng. Trước đây cậu tập luyện chỉ để đổ mồ hôi và thư giãn đầu óc thôi chứ không quá quan tâm đến đường nét cơ thể.
Nhưng hôm nay, có vẻ cậu lại không tự chủ mà không để ý đến hình thể của mình.
Chủ yếu là bởi cậu nhận ra, ngoài bản thân mình thì còn có người khác cũng đang rất quan tâm đến cơ thể cậu——cụ thể hơn là quan tâm đến cơ bắp của cậu——Tần Xán cảm thấy điều này thực sự kỳ lạ.
Cậu hít một hơi thật sâu ép mình bình tĩnh lại. Sau đó cậu nhấc điện thoại lên và phát hiện có nhiều tin nhắn chưa đọc.
Khi mở ra xem thì thấy đó Tạ Dĩ Tân đã gửi một ảnh chụp màn hình dự báo thời tiết.
Tạ Dĩ Tân: "[Hình ảnh]"
Tạ Dĩ Tân: "Tôi đề nghị cậu đừng dùng ứng dụng thời tiết mặc định của điện thoại mà hãy tải ứng dụng dự báo thời tiết này. Đây là ứng dụng có độ chính xác cao nhất mà tôi từng dùng."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!