Vào thứ sáu tại chiếc bàn tròn trong phòng họp, một nhóm nghiên cứu bốn thành viên chuẩn bị có cuộc họp chính thức đầu tiên.
Việc hợp tác bất ngờ với Tạ Dĩ Tân như một quả bom tấn đối với hai anh em Hác, khiến họ choáng váng một lúc lâu mới kịp phản ứng.
Đương nhiên Tần Xán không thể tiết lộ cho họ biết lý do thực sự dẫn đến sự hợp tác này được, cuối cùng cậu quyết định đổ lỗi cho người khác: "Là do Jonathan sắp xếp lần hợp tác này đó."
Lúc này Hác Thất Nguyệt nước đến chân mới nhảy, vội kéo Tần Xán: "Anh Tần, nhanh nhanh nhanh, chỉ cho bọn em cái biểu đồ PCA* này nên xem biến nào đi? Sao nó trông giống bản đồ thế giới thế?"
Tần Xán liếc nhìn qua: "Biểu đồ này không cần xem kỹ đâu, chẳng có tác dụng gì cả."
Hác Thất Nguyệt nghiêm túc nói: "Anh Tần, anh nói vậy sao được? Đàn anh Tạ đã đặc biệt yêu cầu tụi mình đọc trước tài liệu này mà, chắc chắn mỗi biểu đồ đều có ý nghĩa rồi, xin anh nhanh chỉ em xem với…"
Tần Xán cảm thấy hai người trước mặt bỗng trở nên thật lạ lẫm: "Hai đứa làm gì thế này? Bình thường họp nhóm đâu có thấy nghiêm túc thế, sao hôm nay lại ra vẻ học hành vậy?"
Hác Ngũ Chu chen vào: "Không giống mà."
Hác Thất Nguyệt tiếp lời: "Đúng vậy, hôm nay khác bọt chứ. Họp nhóm bình thường á, người nghe không muốn nghe, người nói cũng chẳng muốn nói, làm qua loa cho xong là được rồi."
"Nhưng mà," Cô nàng ngừng lại một chút, rồi vẻ mặt trở nên u sầu, "Đây là lần đầu tiên chúng ta thảo luận nhóm trực tiếp với đàn anh Tạ đó, anh ấy chắc chỉ cần hỏi một câu là có thể nhận ra bọn em gà cỡ nào. Mà anh ấy không giống như anh đâu, đâu có vẻ thân thiện như vậy, nên bọn em cũng phải diễn một chút chứ."
Tần Xán thở dài: "… Đôi khi anh thực sự mong hai đứa cũng diễn trước mặt anh như thế này một chút đấy."
Cậu còn chưa kịp nói thêm gì thì đã thấy một trong hai anh em đột nhiên hắng giọng, người kia ngay lập tức ngồi thẳng lên. Nhìn lại thì ra là Tạ Dĩ Tân vừa đến.
Khác với mấy người trong phòng thường ăn mặc đơn giản với áo hoodie và áo thun, Tạ Dĩ Tân lại thích mặc những bộ quần áo có chất liệu tốt và kiểu dáng tối giản hơn.
Hôm nay trời lạnh, anh mặc một chiếc áo len cashmere mềm mại kết hợp với cặp kính gọng mảnh, toát lên vẻ điềm tĩnh và tự chủ, mỗi cái nhấc tay nhấc chân đều toát lên khí chất cao quý.
Dĩ nhiên trong số những người ở đây, chỉ có Tần Xán biết rằng Tạ Dĩ Tân vào những ngày mưa lại có một diện mạo hoàn toàn khác.
Nhưng ngay lúc này, Tần Xán cũng hiểu tại sao hai anh em Hác lại lo lắng và cuống quýt nhồi nhét suốt cả buổi sáng: khi đối mặt với người như Tạ Dĩ Tân, ai rồi cũng sẽ tự nhiên muốn thể hiện phiên bản tốt nhất của mình hết.
Tạ Dĩ Tân bước vào phòng họp, nhìn thấy ba người đã ngồi ngay ngắn bên bàn thì hơi bất ngờ: "Mọi người đến sớm vậy."
Hác Thất Nguyệt lắp bắp: "Không không, không sớm đâu, không sớm ạ."
Tạ Dĩ Tân khẽ "À" một tiếng: "Vậy chắc tôi đến muộn rồi, xin lỗi."
Hác Thất Nguyệt hốt hoảng đến mức nói không trôi: "Không phải không phải đâu! Em không có ý đó, ý em là… là bọn em đến quá sớm thôi!"
Tần Xán đứng bên cạnh suýt nữa thì bật cười.
"Đúng 11 giờ, không sớm cũng không muộn." Tần Xán nói, "Đúng rồi Thất Nguyệt, vừa nãy em có nói là không hiểu một biểu đồ nào đó mà, giờ là cơ hội tốt để hỏi rồi đấy."
Mặt Hác Thất Nguyệt đỏ bừng, bắt đầu giả ngơ: "Biểu đồ nào cơ, anh Tần? Toàn bộ tài liệu em đọc hiểu hết rồi mà, em——"
Tạ Dĩ Tân liếc nhìn, ngay lập tức thấy được màn hình máy tính của Hác Thất Nguyệt.
"Ồ, là biểu đồ này à?"
Anh chỉ nhìn thoáng qua đã đưa ra câu trả lời tương tự như Tần Xán, nhưng sắc bén hơn: "Theo quan điểm cá nhân của tôi, biểu đồ này không liên quan nhiều đến toàn bộ bài viết. Có cảm giác như tác giả không còn gì để nói nên mới dùng nó để khoe khả năng lập trình vẽ đồ thị thôi. Có thể bỏ qua."
Hác Thất Nguyệt và Hác Ngũ Chu im lặng nhìn chằm chằm vào biểu đồ mà họ đã nghiên cứu cả buổi sáng, rơi vào trầm tư.
Tạ Dĩ Tân mở máy tính của mình ra: "Chúng ta thảo luận một chút về kế hoạch chi tiết của đề tài nhé."
Đây thực sự là lần đầu tiên Tạ Dĩ Tân ngồi cùng họ.
Tần Xán nhận ra rằng Tạ Dĩ Tân rất phù hợp với vai trò của một người thầy, và cũng có tố chất của một người lãnh đạo. Anh giải thích rõ ràng tài liệu phức tạp mà họ đã đọc, rồi dẫn dắt họ đi vào kế hoạch thí nghiệm sắp tới nên ai nấy cũng đều nghe rất chăm chú.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!