Edit: Mẫn Mẫn (sweetjimin1310).
Beta: Lan Lan
Tâm tính tốt cũng không thể kháng nổi loại tình huống giống như đi tàu lượn siêu tốc này, Diệp Nam Kỳ im lặng một lát mới kìm nén được cảm xúc muốn bùng nổ, giọng điệu (vẫn còn tính là bình tĩnh) hỏi: "Sao lại thế?"
Văn Sâm lo cậu tức điên, cẩn thận nói: "Vốn dĩ sáng nay đã gọi điện thoại tới, nói hợp đồng đã được chuẩn bị xong, đạo diễn bảo đã chọn cậu rồi —— ai biết buổi tối gọi lại ngại ngùng bảo gọi nhầm số, thật ra đã chọn được người khác." Anh vừa nói vừa đập bàn một cái, tức giận không nhẹ, "Chẳng lẽ đang chơi chúng ta?!"
Diệp Nam Kỳ xoa xoa huyệt Thái Dương, cưỡng chế bản thân bình tĩnh lại: "Chọn ai?"
Văn Sâm đã hỏi ra, lập tức trả lời: "Là tiểu thịt tươi ngày đó cậu đụng phải ấy, tên là Lý Tuy, kỹ thuật diễn sứt sẹo, đạo diễn mù rồi mới chọn cậu ta."
Lúc trước Diệp Nam Kỳ cũng gặp qua không ít chuyện bị đoạt vai diễn, nhưng vẫn là lần đầu tiên bị cướp trắng trợn đúng lúc chuẩn bị thành công, loại cảm giác này không thua gì chơi trò xếp gỗ, chỉ cần một miếng gỗ nữa là hoàn thành, lại bị người ta nhẹ nhàng đẩy cho một cái, tất cả đều sập hết.
Cậu sắc mặt nặng nề, muốn nuốt xuống cục tức này thật sự khó.
Huống chi cậu không lý do nén giận.
Văn Sâm nghe được không ít, là người đại diện của Lý Tuy nhúng tay vào, người đại diện kia hình như thông qua các loại quan hệ, mời người đầu tư đi ăn cơm, không biết nói gì mà khiến đối phương đồng ý đổi người.
Cũng không thể nói là đổi người, vẫn còn chưa chân chính chọn lựa. Đạo diễn cho dù không vui, cũng không thể không khuất phục dưới áp lực từ bọn họ, lại đại chiến năm trăm hiệp (cãi nhau), may mà vai diễn này cũng chỉ là nam thứ ba, náo loạn một chút, cũng đồng ý.
Diệp Nam Kỳ tự hỏi một lát, chậm rãi nói: "Sao chúng ta không mời người đầu tư đi ăn một bữa cơm? Thương nhân coi trọng lợi ích, chất lượng nam thứ ba đối với bộ phim cũng ảnh hưởng không nhỏ, huống chi còn là vai diễn như Thôi Hạo. Giá trị thương phẩm của em, lớn hơn Lý Tuy rất nhiều."
"Anh sẽ cố gắng." Văn Sâm nghĩ nghĩ, sửa lại, "Không, cậu chờ ở nhà hàng sẽ nhanh thôi. Mẹ nó, còn dám đoạt vai diễn của cậu."
Diệp Nam Kỳ vì thử vai mà bỏ ra bao nhiêu công sức, Văn Sâm là người hiểu rõ nhất, cho nên khi anh gọi điện thoại đến cho cậu, trong lòng cũng có chút không đành lòng nói cho Diệp Nam Kỳ.
Còn may vì Diệp Nam Kỳ rất kiên quyết.
Văn Sâm vận dụng các mối quan hệ trong giới giải trí, hành động rất nhanh, ngày hôm sau liền nói với Diệp Nam Kỳ thời điểm tới nhà hàng.
Diệp Nam Kỳ đã nghĩ sẵn trong đầu, còn ngại không đủ, lấy giấy với bút, lưu loát viết một đống điểm đối lập giữa mình và Lý Tuy.
Cậu rất rõ ràng địa vị của minh tinh trong giới giải trí, thật sự đem bản thân và tiểu thịt tươi kia coi như thương phẩm mà viết, viết xong lại xóa xóa giảm giảm, nhìn lại một cái, trầm tư một lát, dứt khoát vò giấy thành cục rồi ném đi.
Nhưng mà kế hoạch không đuổi kịp biến hóa, đối phương cũng không nhất thiết sẽ vui vẻ nghe cậu nói.
Thời điểm tới nhà hàng là 7 giờ tối, Diệp Nam Kỳ thay quần áo, qua đó trước. Văn Sâm còn căng thẳng hơn so với cậu: "Nghe nói nhà đầu tư là một phú nhị đại, lấy tiền trong nhà tùy tiện chơi một chút, tính tình còn có chút kì quái, có thể không theo lẽ thường mà quyết định không?"
Diệp Nam Kỳ suy nghĩ, nói: "Xu hướng giới tính của anh ta là gì?"
"……" Văn Sâm biểu tình một lời khó nói hết, "Cậu chuẩn bị vì một vai diễn nam thứ ba mà hiến thân?"
Diệp Nam Kỳ biểu tình nghiêm túc: "Em cảm thấy em lớn lên cũng không tồi."
Đâu chỉ không tồi, tướng mạo của cậu rất tốt, làn da trắng trẻo, mặt mày hàm súc, yên tĩnh mỉm cười ngồi ở một bên, khiến cho người ta không rời được mắt. Nói một câu hơi ê răng, "Giống như tranh thủy mặc của nhân gian".
Lúc mới xuất đạo may mắn vớt được một vai diễn người qua đường, bị một ít người bị bệnh nhan khống [4] nhìn trúng, lập tức khiến cậu phát hỏa một phen, lúc này mới được công ty coi trọng, từng chút một bò lên.
[4] chỉ những người yêu thích những gương mặt đẹp.
Có thể thấy được bất luận là người cổ đại hay hiện đại thì đều quan trọng nhan sắc, truyền thống này bắt nguồn từ xa xưa, kéo dài theo dòng chảy của lịch sử, muôn đời không dứt.
Văn Sâm: "…… Có phải chồng cậu chọc cậu tức giận không? Hay là cậu bị cái gì kích thích?"
"Kích thích? Không có." Diệp Nam Kỳ xem nhẹ vế trước của anh, "Kỳ thật cẩn thận ngẫm lại, được bao dưỡng cũng không tồi, trong giới ai lại không có mấy cái tai tiếng thật thật giả giả. Em nhiểu tai tiếng như vậy, một hai tai tiếng chưa được chứng thực đã mệt lắm rồi, huống chi chứng thực còn có rất nhiều chỗ tốt."
Văn Sâm: "…"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!