Editor: Mặc Uy
Beta: Tiểu Pi
Vụ nổ mạnh liên hoàn làm rung chuyển trời đất khiến bờ biển ban đêm của thành phố nhỏ đỏ rực, cũng may ven biển trời mưa, xung quanh không có dân cư nên thế lửa không lan tràn, cũng không khiến dân chúng hoảng sợ.
Sau sự cố có mười mấy người bị thương, một người tử vong.
Sau khi đội phòng cháy tới dập lửa, Chu Nghiêu Xuân đưa theo người qua, phát hiện Tiết Cảnh Sơn không bị nổ chết ở gần bờ biển. Khi phát hiện ra, toàn thân hắn ta đều là máu, ý thức đã mơ hồ. Chu Nghiêu Xuân cho người kiểm tra hắn ta, định đưa hắn đi, đột nhiên hắn giống như tỉnh táo lại, gắt gao nhìn chằm chằm một hướng không chịu rời đi.
Chu Nghiêu Xuân dẫn người đi vào, lục soát được một khung xương tàn khuyết.
Là Bạch Dụ.
Tiết Cảnh Sơn phát điên tại chỗ.
Đáng tiếc lúc này trên dưới Bạch gia đều bị đưa đi thẩm vấn, không ai nhận lãnh thi thể này.
Tiết Cảnh Sơn trơ mắt nhìn Bạch Dụ đi tìm chết, đầu óc trực tiếp hỏng mất, sau khi bị đưa về cục cảnh sát vẫn không nói nên lời. Cho dù tinh thần có vấn đề, tạm thời không bị phán tử hình, quãng đời còn lại của hắn cũng sẽ sống trong thống khổ dày vò.
Mười năm trước, cảnh Diệp Mi nhảy từ trên tòa nhà cao tầng xuống đã trở thành ác mộng cả đời của Bạch Dụ.
Hôm nay mười năm sau, cảnh Bạch Dụ đi vào đám cháy cũng sẽ trở thành ác mộng vĩnh viễn của Tiết Cảnh Sơn, ngày đêm hiện trước mắt gã, đến chết mới thôi.
Nguyên Li cũng bị đưa về theo, quá trình thẩm vấn diễn ra rất thuận lợi.
Khói mù trên bầu trời dần dần tan đi, cuối cùng mặt trời cũng ló dạng.
Hành động tiếp theo rất thuận lợi.
Đáng tiếc Diệp Nam Kỳ không thể tự mình tham dự.
Ở trong đám hỗn loạn đêm đó, chân anh bị gãy xương, bàn tay thì trật khớp, sau khi bị đá tàn nhẫn thì bụng xuất huyết trong, não chấn động nhẹ, còn bị đánh một gậy, vết thương lớn lớn bé bé khắp người, cực kỳ rực rỡ náo nhiệt, khi đưa đến bệnh viện cấp cứu chỉ còn lại nửa hơi thở.
Thẩm Độ hận không thể trực tiếp đến Cục cảnh sát một phát bắn chết Tiết Cảnh Sơn, dưới sự đồng ý của Lý Hằng Nhiên, hắn liên hệ với mấy bên truyền thông, đưa một đống người cầm đầu Tiết gia ra ngoài ánh sáng.
Việc tiếp theo không cần hắn phải quan tâm, hắn bèn cực nhọc ngày đêm, không thể nghỉ ngơi yên ổn mà ngồi bên giường bệnh ba ngày, khi Diệp Nam Kỳ mơ mơ màng màng mở mắt ra thì nhìn thấy một người đàn ông râu ria xồm xoàm, đôi mắt đỏ bừng khiến anh hoảng sợ, vội vã nhắm mắt lại.
Ngu người ba giây mới nhớ ra đây không phải người khác, là lão chồng của anh.
Lần này Diệp Nam Kỳ thật sự phải sợ hãi Thẩm Độ, bị cưỡng chế ấn trên giường bệnh nằm suốt một tháng, kỷ niệm ngày kết hôn cũng là nằm trên giường bệnh húp cháo loãng mà trải qua.
Nhưng thật ra vừa đẹp, Lý Hằng Nhiên vừa xuất viện, đã đến lượt Diệp Nam Kỳ vào.
Mọi người lục tục kéo nhau tới thăm anh, ba mẹ Thẩm, Lý Hằng Nhiên, Chu Nghiêu Xuân, Chim Én, Văn Sâm, Triệu Sinh, Trương Minh, Tiết Hướng Du, Khương Nguyên Dư cùng Tống Chấp, còn có một đống anh em của Thẩm Độ... Ngay cả Tiểu Cẩu Tử cũng mò mẫm đến đây, lặng lẽ mang theo cái kem.
Nhất thời phòng bệnh rực rỡ hoa lệ, giỏ hoa quả cùng bó hoa đầy phòng, thật vô cùng náo nhiệt.
Trần Mân lại trở về quê cũ, sau khi nói rõ với Hứa Trú, Hứa Trú sau mười năm lưu lạc rốt cuộc cũng thoát khỏi ác mộng nhiều năm, lại một lần nữa chần chờ bước vào thành phố A, tới thăm Diệp Nam Kỳ.
Đời này của hắn xem như đã bị hủy họai hơn phân nửa, những ngày tháng còn lại chỉ muốn chăm sóc cẩn thận cho mẹ hắn, đền bù mười năm bất hiếu không ở bên.
Nằm suốt một tháng, Diệp Nam Kỳ tự thấy mình không có vấn đề gì, đáng tiếc vấn đề của Thẩm Độ vẫn còn lớn.
Người thương dạo một vòng bên bờ sinh tử, Thẩm Độ cứ nghĩ đến là sợ đến lạnh cả tay chân, mỗi ngày sau khi tan tầm đều đến thẳng bệnh viện, gặp Diệp Nam Kỳ rồi mới có thể yên tâm. Buổi tối ngủ cuộn thành một cục, nửa đêm cũng luôn bừng tỉnh, nhìn thấy Diệp Nam Kỳ còn ở trong lồng ngực hắn, hô hấp đều đặn, ngực phập phồng thì mới có thể thở phào nhẹ nhõm.
Dưới tình huống này, Diệp Nam Kỳ cũng không bác bỏ ý kiến của hắn, nằm trên giường bệnh suốt một tháng chán muốn chết, nằm đến khi bắt đầu hoài nghi nhân sinh và tình yêu, Thẩm Độ mới cho bác sĩ làm kiểm tra toàn thân cho anh một lần nữa, rốt cuộc mới đại phát từ bi, bọc anh thành một cục ôm về nhà.
Đã lâu mới được hít thở không khí ở ngoài bệnh viện, Diệp Nam Kỳ quả thật vui vẻ thoải mái, ngồi ở ghế phó lái chống cằm quay đầu nhìn Thẩm Độ: "Hiện tại nhìn anh giống như cha già nhọc lòng lo lắng cho con cái."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!