Edit: Lâm Quán
Beta: Lan Lan
Sắc mặt Chu Nghiêu Xuân cũng biến đổi, quay đầu nhìn Chim Én: "Chim Én! Đi gọi điện thoại xác nhận một chút!"
Chim Én lạnh mặt gọi điện thoại cho cấp dưới.
Diệp Nam Kỳ suy đoán Tiết Cảnh Sơn sẽ xuống tay với những người xung quanh anh, nhắc nhở chồng Khương Nguyên Dư, Khương Nguyên Dư mang theo vệ sĩ bên mình, sẽ không vấn đề gì. Văn Sâm và vợ anh ấy cũng được Thẩm Độ cho người bảo vệ.
Ngàn tính vạn tính, thế nhưng lại sơ ý không yêu cầu cảnh sát bảo về Trần Mân.
Tiết Cảnh Sơn tựa hồ đã biết quỷ kế của mình bị nhìn thấu, thiếu một cái nhược điểm có thể kiềm chế Diệp Nam Kỳ, vừa quay đầu thế mà lợi dụng sơ hở bắt lấy Trần Mân. Hiện tại phía cảnh sát muốn đi theo Diệp Nam Kỳ, đều e ngại ném chuột sợ vỡ bình.
Điện thoại nhanh chóng được kết nối, Chim Én hỏi vài câu, cúp điện thoại, nói: "….. Xác nhận bác sĩ Trần không ở nhà, cũng không ở văn phòng tư vấn tâm lý."
Không cần nhiều lời.
Diệp Nam Kỳ hít nhẹ một hơi, nhanh chóng hồi đáp: Anh muốn tôi làm thế nào?
Tiết Cảnh Sơn trả lời: Trước hết rời khỏi Cục cảnh sát.
Diệp Nam Kỳ đưa email cho Chu Nghiêu Xuân xem, khi đứng dậy chuẩn bị rời đi, Chu Nghêu Xuân lấy ra một chiếc máy theo dõi nhỏ bằng cúc áo đưa cho anh: "Không cần lo lắng, tin tưởng chúng tôi. Chúng tôi sẽ cho người đi theo anh."
Chim Én đang muốn nói, Nguyên Li đã dơ tay tự tiến cử: "Đội trưởng, để tôi dẫn người đi. Tôi là phụ nữ, đối phương hẳn sẽ không cảnh giác cao với nữ cảnh sát."
Chim Én nói: "Nếu không em cũng đi theo phía sau?"
"Cậu xen vào làm cái gì". Nguyên Lí trừng anh ta một cái, "Cậu to xác như vậy, mục tiêu quá rõ ràng. Dẫn người sẵn sàng tiếp viện chúng tôi, chuẩn bị tốt công tác kế tiếp."
Thấy Chim Én còn muốn nói chuyện, Chu Nghiêu Xuân ngắt lời: "Vậy chị Nguyên Li đi đi. Chim Én, phục tùng mệnh lệnh."
Chim Én đành phải nuốt lời nói trở về.
Diệp Nam Kỳ và Chu Nghiêu Xuân liếc nhau một cái, gật gật đầu rồi anh xoay người rời đi.
Tiết Cảnh Sơn tựa như ở trong bóng tối nhìn chằm chằm, biết rõ nhất cử nhất động của Diệp Nam Kỳ, mới rời khỏi Cục cảnh sát thì hắn ta đã nhàn nhã gửi một tin nhắn thoại đến: Buổi tối gặp. Lúc gặp mặt không cần mang theo mấy người linh tinh rối loạn đến, bằng không sáng mai mày sẽ nhặt được thi thể vị bác sĩ tốt bụng của mày ở bãi rác.
Diệp Nam Kỳ tâm phiền ý loạn, cúi đầu, biểu tình giãn ra một chút, cùng Trương Miinh đứng chờ bên ngoài lên xe về nhà.
Trương Minh nghe điện thoại liền đoán ra được bảy tám phần, hiếm khi nhiều lời, hỏi: "Diệp ca, thế nào rồi?"
"Đã bàn bạc xong với cảnh sát Chu." Diệp Nam Kỳ hơi hơi mỉm cười, "Hết thảy đều thuận lợi, giờ chỉ còn chờ bắt ba ba trong rọ."
Vẻ mặt của anh tự nhiên, Trương Minh không nhìn ra điều gì, không hề nghi ngờ anh.
Tiết Cảnh Sơn đích thực là một tên biến thái, Thẩm Độ hoảng hốt cả ngày, sau khi tan tầm, về đến nhà, vốn tưởng rằng sẽ nhìn thấy dáng vẻ mặt ủ mày chau của tiểu Nam Kỳ, nào có ngờ cái con người vô tâm vô phế này đang ngồi ở sô pha, đắp chăn mỏng, ngồi mơ màng xem phim đến sắp ngủ, hoàn toàn không có cảm giác khẩm trương.
Tấm rèm che lại ánh sáng, trong phòng lại không bật đèn, phim câm đen trắng không biết đang biểu diễn cái gì. Nghe được tiếng động, Diệp Nam Kỳ từ chăn mỏng thò đầu ra, thấy một khuôn mặt buồn đến đỏ bừng, đôi mắt giống như nhiễm một tầng nước: "Sớm như vậy đã trở về, Thẩm tiểu Độ, có phải lại trốn việc hay không."
Vẻ mặt của anh không có gì khác thường, đuôi lông mày khóe mắt đều là ý cười nhàn nhạt, nhất thời Thẩm Độ không phân biệt được thái độ nhẹ nhàng này là thật hay giả, ngồi xuống bên cạnh anh, nói: "Người phát tiền lương chính là chồng em, trốn việc cũng sẽ không bị trừ tiền lương, yên tâm." Dừng một chút, không nhịn được mà hỏi ra miệng: "Trao đổi với Tiết Canh Sơn nhế nào rồi?"
Diệp Nam Kỳ nhìn hắn, nắm tay hắn, chậm rãi nói: "Đêm mai gặp mặt, cảnh sát Chu là người đi theo em, yên tâm, sẽ không có việc gì."
Thẩm Độ trầm mặc một lát, bỗng bắt lấy tay anh, ở mu bàn tay anh đặt lên một nụ hôn, cánh môi ấm áp, nụ hôn đầy trân trọng dịu dàng: "Nam Nam, anh thật sự không muốn cho em đi….."
Diệp Nam Kỳ chớp chớp mắt: "Lần trước em cho anh đi, lần này anh cho em đi, như vậy mới công bằng".
Thẩm Độ xoa xoa ngón tay anh, không trả lời.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!