Edit: Mẫn Mẫn (sweetjimin1310).
Beta: Lan Lan
Diệp Nam Kỳ nghĩ, đó là vì tôi không muốn để lộ ra trước mặt cậu, đáy lòng lại tự nhiên sinh ra cảm giác không phục vì bị nhục trước mặt oan gia tình địch, muốn phản bác nhưng như vậy lại có vẻ như quá ngây thơ, đành nhịn trong lòng, nhất thời không chú ý, quên không thổi cháo đã cho vào miệng.
Bị nóng đến mức nước mắt cũng suýt rơi xuống.
Thẩm Độ mắng: "Đồ ngốc", lập tức xoay người lấy nước lạnh, bỏ thêm hai viên đá, đưa cho Diệp Nam Kỳ.
Chút nữa khi thử vai còn phải đọc lời thoại, Diệp Nam Kỳ không dám tại thời khắc mấu chốt này lại mắc sai lầm, vội vàng tiếp nhận cốc nước lạnh, lập tức chạy đi súc miệng, lúc quay về phát hiện Thẩm Độ đã rời đi, trên bàn còn để lại một vỉ thuốc Vân Nam.
Diệp Nam Kỳ ngẩn người, trong miệng vừa nóng vừa rát, trong lòng lại dâng lên một loại tư vị khó có thể miêu tả được, lẩm bẩm một câu: "Không có độc chứ?", nhưng mà vẫn ngoan ngoãn uống thuốc.
Cũng may cháo cũng không phải quá nóng, chỉ là đầu lưỡi hơi đỏ, Diệp Nam Kỳ cơm nước xong, chờ tài xế tới, ngồi trên xe, do dự được một lúc mới lấy điện thoại ra, nhắn tin cho Thẩm Độ.
[Cảm ơn.]
Thẩm Độ phản hồi rất nhanh:
[Sợ anh bị bỏng chết, tôi sẽ là người đầu tiên bị hiềm nghi.]
Diệp Nam Kỳ ý cười không đổi, tay cầm điện thoại càng gia tăng tốc độ gấp đôi: [Yên tâm, có chết cũng chắc chắn không phải tôi chết trước.]
Phản hồi lại xong, Diệp Nam Kỳ lại cảm thấy bản thân thật ấu trĩ, luôn bị Thẩm Độ bình tĩnh chọc cho tức chết, không giống cậu tí nào. Cậu bĩu môi, đổi sang đọc thông báo từ thám tử tư gửi đến về hành trình và các loại nhân vật Khương Nguyên Dư từng tiếp xúc qua, phát hiện tạm thời không có vấn đề gì, thở dài nhẹ nhõm.
Thật sự thể trách cậu quá căng thẳng, chung người đại diện, chung công ty đầu tư, còn có tính cách, tính tình tương tự nhau, ngay cả tốc độ nổi tiếng cũng tương tự, Khương Nguyên Dư quả thực giống như một Diệp Mi khác vậy.
Chỉ là không biết, bàn tay ác độc kia có giống như mấy năm trước, đẩy cậu ta xuống vực sâu.
Quá trình thử vai thật sự rất thuận lợi.
Ở phương diện diễn xuất, Diệp Nam Kỳ luôn rất tự tin, khi kết thúc, Diệp Nam Kỳ nhìn ra được vị đạo diễn này rất hài lòng với biểu hiện của cậu.
Có thể làm đã làm xong, tẫn nhân sự chi thiên mệnh [1], Diệp Nam Kỳ gập người cúi chào, an tĩnh lui xuống, khi đi ra ngoài thì gặp thoáng qua một người trẻ tuổi, sắc bén phát hiện đối phương giống mình, là một "tiểu thịt tươi" gần đây đang dần nổi tiếng.
[1] Tẫn nhân sự chi thiên mệnh: trong chuyện gì cũng phải cố gắng hết sức mình, nhưng kết quả như thế nào là do số trời.
Chỉ là kỹ thuật diễn xuất và danh tiếng cũng không tốt bằng cậu.
Cậu cố tình đi chậm một bước, mơ hồ nghe được đối phương hình như cũng tới cạnh tranh nhân vật nam thứ ba này.
Sẽ không thể nào bại bởi cậu ta đúng không?
Diệp Nam Kỳ cười nhạt, không hề nghĩ nhiều. Văn Sâm lau mồ hôi, vỗ vỗ bờ vai của cậu: "Vất vả rồi, cậu biểu hiện rất khá, anh nhìn thôi mà lo lắng chết đo được, Thôi Hạo sao lại thảm đến vậy, bị buộc nổ súng với chính người bạn của mình, may là lệch khỏi quỹ đạo trái tim…"
Diệp Nam Kỳ nghiêng tai nghe xong, nói: "Văn ca, đây là vì anh lý giải nhân vật chưa đủ sâu. Thôi Hạo thật sự muốn nổ súng giết chết người bạn này."
Văn Sâm sửng sốt: "Vì sao?"
Diệp Nam Kỳ: "Anh ta hãm sâu ở trong ổ xã hội đen nhiều năm như vậy, không thể nào kiên định không đổi mà kiên trì tín ngưỡng từ lúc đầu được, người bạn này không biết nhiệm vụ của anh ta, năm lần bảy lượt suýt nữa là làm bại lộ thân phận của anh ta, vì chính nghĩa mà mình theo đuổi và mục đích cuối cùng của mình, trong mắt Thôi Hạo, sự hy sinh đã trở nên quá mức bình thường."
Cho nên người đóng vai nhân vật này, yêu cầu phải có bề ngoài vừa lãnh khốc vừa điên cuồng giống như Thôi Hạo, lại có thể diễn xuất vừa mâu thuẫn lại vừa thống khổ.
Văn Sâm suy nghĩ, sau đó dựng thẳng ngón cái lên với cậu, "Quả nhiên lúc trước không nhìn lầm cậu, sau này chắc chắn cậu có thể nổi như cồn."
Diệp Nam Kỳ cười cười không nói lời nào.
Văn Sâm vì chuyện Diệp Nam Kỳ có thể nắm bắt tâm lý nhân vật cực kỳ chính xác mà tâm tình vui vẻ. Buổi thử vai kết thúc, Diệp Nam Kỳ có thể nghỉ ngơi hai ngày, đã là đầu mùa đông, cậu đại phát từ bi, đề nghị đi ăn lẩu làm ấm người, đúng lúc gần đó có tiệm lẩu vừa khai trương, hoàn cảnh tốt, hương vị chính tông, canh suông ăn cũng ngon.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!