Edit: Nebelungcat1310 + Lan Lan.
Beta: Lan Lan.
Diệp Nam Kỳ nhắm hai mắt lại, lông mi hơi rung động vì bất an, không có nhiều kinh nghiệm khi hôn, vì vậy dù chỉ một chút cũng không đáp lại, mở mắt ra nhìn thấy Thẩm Độ đơ đến nỗi không dám nhúc nhích, một vẻ thụ sủng nhược kinh (được sủng mà sợ), buồn cười rồi lại bất đắc dĩ, nghiêng đầu, trên má còn vương ánh đỏ e lệ, nhẹ giọng nói: "Đứng lên đi, chúng ta đi ra ngoài...... Á!"
Thẩm Độ cuối cùng cũng tìm lại được ba hồn bảy vía chưa đợi anh nói xong đã xoay mặt anh lại, mạnh mẽ chiếm lấy thế chủ động.
Hô hấp bị quấy nhiễu, Diệp Nam Kỳ suýt nữa không thở được, hơi giãy giụa, hơi điều chỉnh hô hấp rồi cũng dè dặt đáp lại. Nhà ma yên tĩnh vẫn u ám như thường, lạnh hơn so với bên ngoài nhiều, nhưng đôi nam nam kia nương tựa vào nhau, dù chỉ mặc một lớp áo mỏng cũng không thấy lạnh, ngược lại lửa nóng còn khó có thể dập tắt.
Một lũ "ma" hình thù kỳ quái ngồi xổm cách đó không xa, yên lặng vây xem chốc lát, sau đó thức thời giải tán.
Nụ hôn không chứa dục niệm kéo dài khá lâu, Thẩm Độ đứng lên, kéo Diệp Nam Kỳ lên, phủi bụi bám lên quần áo của anh, muốn nói chút gì đó nhưng vừa nhìn thấy Diệp Nam Kỳ đang rũ mi mắt, âm thầm mỉm cười, lại nói không nên lời.
Diệp Nam Kỳ quay đầu nhìn hắn, duỗi tay nắm chặt lấy tay hắn: "Còn muốn đi tiếp không?"
Thẩm Độ ổn định tinh thần, cũng đáp lại cái nắm tay, gật gật đầu.
Hai người im lặng sóng vai đi, dường như nhà ma âm trầm ẩm thấp cũng chưa từng khủng bố như thế, vài lần Thẩm Độ muốn nói gì, lại không muốn phá hủy bầu không khí yên tĩnh này, cho đến tận khi Diệp Nam Kỳ cùng hắn đi qua hết ngôi nhà ma lại không có ma này.
Đi ra từ nhà ma, Thẩm Độ cảm thấy hình như vừa trải qua một lần luân hồi.
Hắn nhìn Diệp Nam Kỳ, giọng nói hơi khó diễn tả: "Nam Nam, vừa rồi......"
Diệp Nam Kỳ nghiêng đầu nhìn hắn: "Cậu thích tôi sao?"
Thẩm Độ trịnh trọng gật đầu.
Diệp Nam Kỳ lại hỏi: "Vậy cậu có thích Khương Nguyên Dư không?"
Thẩm Độ lập tức lắc đầu, bất đắc dĩ nói: "Tôi còn sợ em cứ nhớ mãi không quên cái tên đó."
"Thật trùng hợp, tôi đối với em ấy...... cũng chưa phải là thích." Diệp Nam Kỳ quyết định rồi.
Thẩm Độ đúng là một nhân tố ngoài ý muốn xuất hiện trong quỹ đạo cuộc sống đã được sắp xếp chu đáo của anh.
Nhân tố ngoài ý muốn này nhặt anh về từ bên bờ vực tự hủy hoại, lại đánh vỡ vỏ bọc cự tuyệt mọi người kia của anh, nói muốn bảo vệ anh.
Nếu...... nếu.
Diệp Nam Kỳ yên lặng nhìn Thẩm Độ một lát, trong ánh mắt căng thẳng của hắn mà vươn một tay kéo lấy cổ áo hắn, cưỡng ép cúi đầu, hôn lên môi hắn một cái.
Quả nhiên cảm thấy thật yên tâm.
Diệp Nam Kỳ nhẹ nhàng thở dài: "Thẩm Độ...... hãy cho tôi thêm một chút thời gian, sẽ không lâu lắm đâu, tôi sẽ cố gắng suy nghĩ kỹ." Lời nói của anh mơ hồ không rõ, lắc lắc đầu, "Tôi có hơi loạn."
Thẩm Độ cười cười, giang hai tay ôm anh vào trong ngực, gắt gao mà ôm chặt, rồi mới buông tay ra: "Đừng gấp, cứ chậm rãi nghĩ, nếu như em đáp ứng tôi, đây chính là chuyện cả đời, cho dù hối hận thì tôi cũng sẽ không buông em ra...... Bảo bối, thật sự hôm nay em đã cho tôi một kinh hỉ lớn."
Khuôn mặt nghiêm túc khi nãy của Diệp Nam Kỳ tiêu biến, ho khan một tiếng, mặt đỏ bừng, muốn nhanh nhanh chạy ra tìm trò chơi có thể hóng gió, Thẩm Độ nhìn chằm chằm khuôn mặt nóng ran của anh, trong mắt tràn ra ý cười, lấy thứ đã được chuẩn bị tốt ở trong túi ra, đưa tới trước mặt Diệp Nam Kỳ: "Mục tiêu cuối cùng của hôm nay chính là tặng thứ này cho em...... Vốn dĩ muốn đợi lát nữa, chờ tới khi đưa em về mới tặng cho em."
Diệp Nam Kỳ nhìn chiếc hộp nhỏ được đưa tới trước mặt mình, đoán được bên trong là thứ gì, hơi do dự, Thẩm Độ lại kéo tay anh qua, lấy chiếc nhẫn tinh xảo ở bên trong ra, hơi khoa tay múa chân trên ngón áp út của Diệp Nam Kỳ: "Giữ cái này đã lâu, bây giờ chính là thời điểm thích hợp. Em cầm trước đã, nghĩ kỹ lại, sau đó chọn trả cho tôi hoặc là mang đến tìm tôi."
Hắn nói, nâng tay của mình lên, Diệp Nam Kỳ lúc này mới nhìn thấy thì ra trên ngón áp út của hắn cũng có một chiếc nhẫn y như thế.
Thẩm Độ hiển nhiên cũng hơi căng thẳng, cố tìm đề tài để nói tiếp: "Triệu Sinh vơ vét được không ít kế hoạch công lược...... Nói là ngồi trên vòng quay rồi tặng nhẫn cho em, dù em có muốn cũng không chạy được, chỉ có thể nhận lấy."
Diệp Nam Kỳ hơi trầm mặc, đeo thử nhẫn vào ngón tay cái, sau đó tháo ra rồi cẩn thận cất vào trong túi, gật gật đầu: "Rất hợp."
"Triệu Sinh nói......"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!