Chương 47: Hôn

Edit: Mẫn Mẫn (nebelungcat1310).

Beta: Khánh Vân

Trong lòng Trần Mân khá đồng tình với Thẩm Độ

- cái kẻ đang được che giấu họ tên kia.

"Chuyện này……" Trần Mân hơi suy tư, đặt mình vào vị trí của một chuyên gia tư vấn mà suy nghĩ về chuyện của Diệp Nam Kỳ, chú ý tới việc sau khi lễ phép nhận lấy cốc nước xong Diệp Nam Kỳ cũng không nhìn qua đây thêm nữa, ánh mắt khẽ nhúc nhích.

Cảnh giác như vậy sao?

Trong lòng anh ta trở nên nghi hoặc, nhưng vẫn nói không nhanh không chậm: "Nghe Diệp tiên sinh miêu tả, vị tiên sinh kia hẳn không phải là người trăng hoa. Vừa rồi ngài nói anh ta tới gặp hậu bối của ngài, tựa hồ tâm trạng khá tốt…… Bởi vậy nên mới đoán là anh ta còn thích cậu ấy?"

Diệp Nam Kỳ nghe vậy thì ngẩn ra.

Lần trước anh chạm mặt Thẩm Độ và Khương Nguyên Dư, thấy dáng vẻ của Thẩm Độ đúng là rất vui vẻ…… chắc là anh không hiểu lầm nhỉ?

Suy nghĩ của anh vẫn còn dừng lại ở thời điểm Thẩm Độ thích Khương Nguyên Dư, cùng tranh giành tình cảm với mình, bây giờ ngẫm lại, hoảng sợ phát hiện đáy lòng mình vậy mà có chút chua xót, lập tức lắc đầu.

Trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, Trần Mân thương hại nhìn người trẻ tuổi trước mặt, lại cười nói: "Không nói vấn đề này nữa, nói cái khác. Diệp tiên sinh, anh ta đối xử với ngài tốt như vậy, ngài có thích anh ta không?"

Diệp Nam Kỳ không cần nghĩ ngợi đã buột miệng thốt lên một câu "Không thích", đối diện với Trần Mân một lát, có một loại ảo giác bị nhìn thấu tâm sự, vội vàng ổn định cảm xúc, mỉm cười nói: "Hôm nay đến đây thôi, tôi về trước."

Trần Mân mừng rỡ, như vậy vừa không mất tiền cọc lại vừa không phải đóng vai chuyên gia tư vấn tình cảm nữa, lập tức đứng dậy tiễn Diệp Nam Kỳ đi.

Diệp Nam Kỳ suy nghĩ thật lâu về vấn đề làm thế nào mới có thể cạy miệng Trần Mân ra.

Trước mắt xem ra, Trần Mân hẳn là loại người có tính cách tương đối cứng cỏi, anh chỉ hy vọng sau khi nói rõ mọi chuyện xong, Trần Mân cũng đừng sợ hãi, rụt rè như Phương Hành Viễn, bất luận là đề nghị hợp tác nào cũng từ chối.

Chi tiết này quá quan trọng, anh nhất định phải tìm được Hứa Trú.

Sáng ngày hôm sau, Diệp Nam Kỳ theo thói quen dậy sớm, rửa mặt rồi đợi vài phút, không bất ngờ khi chuông cửa lại vang lên.

Anh ra mở cửa, tiếp nhận bữa sáng hôm nay, giương mắt nhìn thấy Thẩm Độ, cảm thấy rất ngoài ý muốn: "Sao cậu lại ăn mặc như thế này……? Hôm nay không đi làm sao?"

Khác với thường ngày, Thẩm Độ mặc một bộ quần áo đơn giản nhẹ nhàng, tuổi của hắn cũng không lớn, thường thường lúc nào cũng mặc tây trang nên không thể nhìn ra, bây giờ lại mặc quần áo bình thường giản dị, trông trẻ đi rất nhiều, vừa đẹp trai vừa gây sự chú ý.

Diệp Nam Kỳ biết Thẩm Độ tương đối lóa mắt, khắc chế bản thân không nên nhìn nhiều, không nghe được câu trả lời, tay vô thức siết chặt hộp đồ ăn.

Dựa vào cạnh cửa, mang theo ý cười mà nhìn chăm chú vào Diệp Nam Kỳ, ánh mắt của Thẩm Độ thay đổi thất thường, sau một lúc lâu mới cười nói: "Lần sau tới mở cửa, cũng đừng mặc áo ngủ như thế này."

Diệp Nam Kỳ không tự mua quần áo, cơ bản đồ trên người anh mặc đều là do cửa hàng quần áo đưa tới, chiếc áo ngủ này rất lớn, lại rộng thùng thình, mình nhìn thì không sao, nhưng mà người cao hơn so với anh thì lại có thể nhìn thấy "phong cảnh" phía dưới áo.

Vừa nãy Thẩm Độ nhìn rất đã mắt, rất muốn cắn lấy xương quai xanh của Diệp Nam Kỳ, lưu lại chút ấn ký của chính mình lên thân thể xinh đẹp của anh.

Đúng là…… quá đáng tiếc.

Nghĩ tới lúc trước cả hai cùng ở dưới một mái nhà, bản thân lại không tranh thủ nhìn cho thỏa mãn con mắt, Thẩm Độ cảm thấy vô cùng buồn bã, mất mát.

Ánh mắt của hắn quá lộ liễu, Diệp Nam Kỳ lập tức hiểu được dụng ý của hắn, hậu tri hậu giác nhìn nhìn vẻ mặt lưu manh của ai đó, nhanh chóng che lại cổ áo, hai tai nóng lên, mặt không biểu tình muốn đóng cửa tiễn khách, Thẩm Độ vội vàng ngăn anh lại, cười nói: "Đừng, tôi vừa thấy em thì cũng chỉ nhớ nhìn mặt của em, thật sự không nhìn chỗ khác."

Diệp Nam Kỳ kín đáo liếc hắn một cái, xoay người xách theo hộp đồ ăn quay vào phòng, Thẩm Độ cười đi theo sau, thuận tay đóng cửa lại.

Bữa sáng hôm nay là cháo củ từ, đi kèm theo vài món ăn nhẹ khác, bát cháo nóng tỏa ra hương thơm ngọt ngào vương vấn nơi chóp mũi, củ từ vừa nhỏ vừa mềm, Diệp Nam Kỳ ăn một chút, thỏa mãn híp mắt, quét mắt nhìn Thẩm Độ còn ngồi đối diện, vội vàng thu hồi biểu cảm của mình, môi mỏng nhấp nhấp.

"Tuy có nói cậu cũng không nghe, nhưng mà sau này cũng đừng tới đưa cơm nữa, tôi cũng không thể để bản thân bị chết đói."

Thẩm Độ nói: "Bảo bối, em đừng xuống bếp, thật sự không hợp với dạ dày của em."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!