Chương 46: Trần Mân

Edit: Mẫn Mẫn (sweetjimin1310).

Beta: Lan Lan

Sáng ngày hôm sau Diệp Nam Kỳ liền đi, tiếp tục bảo trì quan hệ không xa không gần như cũ.

Thẩm Độ vẫn tiếp tục cung phụng một ngày ba bữa cho vị tổ tông này như trước, Diệp Nam Kỳ thật sự không khuyên được hắn, dứt khoát đi tìm bảo vệ tiểu khu, mịt mờ nói sơ qua về chuyện hàng ngày cái tên quá khích kia cứ tới làm phiền anh, xin bảo vệ không cho hắn vào.

Đại ca bảo vệ đồng ý, kết quả là ngày hôm sau đúng giờ cơm sáng vẫn có tiếng chuông cửa vang lên.

Diệp Nam Kỳ bất đắc dĩ, tự sa ngã, không muốn quản hắn nữa.

Dù sao làm nhiều việc mệt nhọc như vậy nhưng anh vẫn không chấp nhận hắn, Thẩm Độ cũng sẽ không kiên trì được bao lâu.

Nhưng mà Thẩm Độ lại không cảm thấy mệt, tâm trạng rất tốt mà vừa đùa giỡn với Diệp Nam Kỳ vừa tạo áp lực với Tiết Hướng Du —— hắn biết còn nhiều hơn cả Diệp Nam Kỳ.

Tiết lão gia tử đối với đứa cháu trai trên danh nghĩa nhưng thực chất lại là con trai này bấy lâu nay vẫn luôn cảm thấy hổ thẹn.

Năm đó, mẹ của Tiết Hướng Du và Tiết lão gia tử cũng không phải là dây dưa mập mờ với nhau, mà là do bị ép, sau khi sinh hạ Tiết Hướng Du xong lại bị chồng làm cho tức điên, bà trở nên điên cuồng, suýt nữa bóp chết Tiết Hướng Du vừa mới sinh ra.

Trước năm tuổi, Tiết Hướng Du vẫn luôn ở bên ngoài với bà, có lúc bà tỉnh táo nhưng cũng có lúc điên điên khùng khùng, thường xuyên đòi chết đòi sống, rồi lại được cứu. Cho đến một ngày, bà đưa Tiết Hướng Du tới sân sau chơi đùa, canh lúc bảo mẫu không để ý, bà cột một cục đá to lên trên người, để Tiết Hướng Du cầm camera ngồi trên ghế, dặn thằng bé không được cử động.

Sau đó bà mỉm cười vẫy tay với Tiết Hướng Du, xoay người ôm lấy cục đá, không chút do dự mà nhảy xuống hồ.

Nhiều năm trôi qua như vậy, việc Tiết Hướng Du sống trong Tiết gia cứ như một trò đùa, Tiết lão gia tử muốn bù đắp cho đứa con trai này, sắp xếp cho anh ta tiến vào tập đoàn Vinh Vũ, tiếc là Tiết Hướng Du không nghe lời, không có chí lớn, chỉ biết trêu hoa ghẹo nguyệt, nghiễm nhiên treo lên một bộ mặt không liên quan đến mình mà suốt ngày ăn chơi trác táng.

Không đỡ nổi đứa con trai này dậy, Tiết lão gia tử dứt khoát ẩn giấu tâm tư, chuyển nhượng hết số công ty tư nhân của mình sang danh nghĩa của Tiết Hướng Du, còn trộm cho anh ta không ít cổ phần của tập đoàn Vinh Vũ.

Bề ngoài thì Tiết Hướng Du trông như rất bình thản, nhưng bên trong lại âm thầm nương theo số tài sản của công ty này, tự nuôi một công ty nhỏ của chính mình, đại khái là muốn chờ tới lúc chơi xong các loại ở Tiết gia thì sẽ thoát ly ra.

Việc này nếu muốn điều tra thì cũng không khó, nhưng thường ngày Tiết Hướng Du luôn biểu hiện rất là mơ hồ, dường như tất cả mọi người đều cho rằng anh ta chính là một cái bao cỏ chỉ biết ăn no chờ chết, cũng không có người muốn kiểm tra nhiều về anh ta.

Bởi vì Tiết Hướng Du quá thân thiết với Diệp Nam Kỳ, thoạt nhìn không có ý xấu thì cũng không thể lương thiện được, cho nên Thẩm Độ dùng thời gian mấy tháng ngắn ngủi điều tra kĩ lưỡng đến mức còn thống kê ra tần suất Tiết Hướng Du thay quần lót và màu sắc của chúng (:v).

Bất động thanh sắc tạo áp lực được mấy ngày, đúng như những gì Thẩm Độ dự đoán, hắn nhận được điện thoại từ Tiết Hướng Du.

Tiết Hướng Du bình tĩnh, cũng không kinh hoàng hay thất thố, đẩy "tình một đêm" trong ngực ra, phất phất tay ý bảo cút đi, giọng điệu lười biếng: "Ôi, Thẩm tổng, tôi nói cho cậu một chuyện rất là kỳ quái. Danh nghĩa của tôi cũng chỉ sống nhờ vào một cái công ty, gần đây tìm ai thì người đó đều trở mặt, cậu nói xem có kỳ quái hay không?"

Thẩm Độ ngồi trong văn phòng của chính mình, đôi mắt nhìn chằm chằm vào thông báo trên màn hình, không nhanh không chậm nói: "Tiết thiếu, đợi đến chiều, anh sẽ thu được một tờ danh sách thống kê tài vụ thực sự của công ty anh. Công ty kế toán của các anh e là sẽ không thoát được đâu."

Tiết Hướng Du hơi bị sặc, biết Thẩm Độ nói được thì làm được.

Có vài người trong giới quý công tử của thành phố A cũng không thể trêu chọc vào, Thẩm Độ chính là một trong số đó, hơn nữa khi người này ra tay tàn nhẫn thì các thứ như thư hương thế gia hay phong độ nhân sỹ đều bị vứt tới sau đầu hết, anh ta cũng không muốn đến một con đường lui mà mình cũng không có, ho nhẹ một tiếng, giọng điệu khôi phục như bình thường: "Người ngay thẳng không nói lời khuất tất, tôi đắc tội Thẩm tổng chỗ nào, không bằng nói thẳng, ngày mai lập tức tới cửa tạ tội."

"Anh nói xem."

Thẩm Độ lại khéo léo hỏi ngược trở lại, trong đầu tất cả đều là hình ảnh mèo nhỏ trốn ra khỏi nhà, dứt khoát buông bút trong tay, click mở một file tài liệu.

Bên trong tất cả đều là hình chụp của Diệp Nam Kỳ, có rất nhiều biểu cảm khác nhau.

Mỉm cười, nhíu mày, phẫn nộ, ôn nhu, thương tâm, rộng rãi, thâm tình… Dường như chỉ có lúc đóng phim, Diệp Nam Kỳ mới thực sự là Diệp Nam Kỳ, sẽ bộc lộ hết các loại cảm xúc mà bình thường không hề dễ dàng cho người khác thấy.

Khó trách có đạo diễn đánh giá kỹ thuật diễn của Diệp "tiểu thịt tươi" rất tinh vi, cảm tình chân thành tha thiết.

Có thể không chân thành tha thiết sao? Thường ngày phải sống trong môi trường áp lực, khi đóng phim mới có thể dịu được phần nào.

Hắn muốn, Diệp Nam Kỳ cũng có thể giống như trong phim, tồn tại một cách quang minh chính đại.

Thẩm Độ ánh mắt sâu xa nhìn chằm chằm ảnh chụp từ dưới lên, Tiết Hướng Du đang ở hoài niệm mấy chuyện hỗn trướng mình làm, nghĩ tới nghĩ lui, có quan hệ với Thẩm Độ, chỉ có một chuyện.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!