Edit: Mẫn Mẫn (sweetjimin1310)
Beta: Lan Lan
Sự thật đã chứng minh, đám người Tiết gia không chỉ nói hươu nói vượn, hơn nữa là nói hươu nói vượn một cách vô cùng quá phận.
Cả buổi tối Diệp Nam Kỳ đều né tránh Thẩm Độ, vừa có người tiến tới bắt chuyện là thuận thế đẩy Thẩm Độ ra.
Thẩm Độ buồn bực muốn hộc máu.
Diệp Nam Kỳ vừa nhạy cảm vừa đa nghi, thật sự rất giống một chú mèo con, một chút động tĩnh đã có thể dễ dàng dọa nó bỏ chạy.
Loại cảm giác này tựa như đi khai hoang đánh phó bản, gian nan đánh được Boss thứ nhất, muốn đi tới phía trước thì đột nhiên lại bị Boss thứ hai đánh tới, mà cách đánh còn không giống nhau.
Tiết gia đáng chết!
Trước khi tiệc tối chuẩn bị kết thúc, Thẩm Độ cứ nhìn chằm chằm Diệp Nam Kỳ, sợ anh đi trước, không ngờ phiền phức lại tự tìm tới của
- một minh tinh muốn đi lối tắt nhìn quanh toàn sảnh, thấy Thẩm Độ chính là người rất tốt để chọn.
Chỉ là vừa rồi xung quanh hắn có nhiều người quá, không chen vào được, hiện tại rõ ràng vẻ mặt Thẩm Độ rất khó chịu, lạnh mặt đứng khoanh tay, đứng ở đó dọa mấy tên minh tinh vừa động tâm tư chạy trở về.
Người đang dũng cảm đi tới phía trước là một minh tinh nhỏ, Thẩm Độ lười biếng nhìn cậu ta một cái, thật sự rất phiền lòng, còn chưa nói xong câu "không hẹn gặp lại", Diệp Nam Kỳ đã uống xong một ly rượu, không biết là vô tình hay cố ý mà nhìn qua.
Thẩm Độ vội vàng lui về phía sau để chứng minh mình trong sạch, minh tinh nhỏ tưởng rằng hắn phải rời đi, cuống quít tiến lên, còn đang ấp úng chưa nói câu gì ra khỏi miệng, đột nhiên lĩnh ngộ chân lý ngã sấp mặt trên đất bằng, lảo đảo vài cái trên phiến đá xanh trơn nhẵn, ngã nhào vào lòng Thẩm Độ.
Thẩm Độ lưng như bị kim đâm, điện giật mà đẩy cậu ta ra.
Lực của hắn có hơi lớn, minh tinh nhỏ té ngã trên mặt đất, hai mắt đẫm lệ mông lung.
Ánh mắt bốn phía lập tức tập trung sang phía này, tiếng bàn tán khe khẽ vang lên, Thẩm Độ lập tức đau đầu.
Thoạt nhìn Diệp Nam Kỳ đã hơi say, hai mắt lẳng lặng nhìn, sau đó quay đầu đi, thần sắc như thường mà xoay người rời đi.
Thẩm Độ biết đẩy minh tinh nhỏ này như vậy đại khái sẽ trở thành chủ đề để mọi người chê cười đêm nay, vội nhẫn nại nâng người ta lên rồi xin lỗi, thoạt nhìn rất thân sĩ lại có phong độ, hành động lại rất vội vàng, không đợi người ta mở miệng đã xoay người sải bước đuổi theo.
Diệp Nam Kỳ bị người ta thay phiên chèn ép, cũng không đi nhanh được, Thẩm Độ rất mau đã đuổi tới được, giải thích nói: "Là do cậu ta đột nhiên chạy tới."
Diệp Nam Kỳ trầm mặc.
Thẩm Độ thấy anh không có biểu tình gì, nửa thật nửa giả mà thở dài: "Em không thể lễ phép một chút mà giả như mình đang tức giận hay mỉm cười như kiểu đang ăn dấm chua sao?"
Ánh mắt Diệp Nam Kỳ phức tạp, trong lòng nặng trĩu, sau một lúc lâu mới nói: "Loại hành vi của kẻ có tiền này, thấy nhiều rồi nên không trách."
Thẩm Độ suýt nữa giơ tay lên thề với trời, nghiêm nghị nói: "Thẩm Độ, hai mươi bốn tuổi, mười hai năm trước trưởng thành lên ở thành phố A, sau đó tới nước Anh du học, năm kia mới về nước. Uống chút rượu, không thích rượu; ngẫu nhiên hút thuốc, lập tức bỏ. Không đi theo trào lưu bao dưỡng tiểu tình nhân, cũng không có ham mê bất lương nào."
Vừa nói, hắn vừa cười rộ lên, "Nếu thích em mà cũng coi như là một loại ham mê, vậy chắc chắn là không phải bất lương."
Diệp Nam Kỳ ngẩn ngơ nhìn hắn một lát.
Người đàn ông cao lớn trước mặt không nóng không lạnh, không chút để ý tới người ngoài, giờ phút này đáy mắt dường như có những tinh quang (ánh sáng của những vì sao) ôn nhu đang lưu động.
Là dành cho anh.
Ngón tay Diệp Nam Kỳ vô thức cuộn tròn, ý thức có chút mông lung, tâm tình xấu giảm đi hơn phân nửa, chăm chú nhìn Thẩm Độ, trong ánh mắt chớp động cảm xúc mà chính bản thân anh cũng không phát hiện.
Anh giật giật môi, nương theo cảm giác giống như đang say, gian nan mở miệng: "Thẩm Độ......"
Cậu đừng gạt tôi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!