Chương 39: Bí mật của Tiết Hướng Du

Edit: Ka Chị Đại

Beta: Chiêu Chiêu

Đại khái là bởi vì tin tức Tiền Tiềm bị bắt truyền ra ngoài, những người đó không dám hành động thiếu suy nghĩ. Qua hai ngày, xung quanh Diệp Nam Kỳ đều gió êm sóng lặng, chỉ có Tiết Hướng Du gọi điện thoại đến, vui đùa nói: "Tiền Nhị vào cục cảnh sát là do cậu làm hả?"

Diệp Nam Kỳ mỉm cười trả lời: "Nếu tôi có bản lĩnh này, các người đều đã sớm vào rồi."

Tạm thời xung quanh không có gì khác thường, Diệp Nam Kỳ mới nhớ tới bản thân vẫn còn là nghệ sĩ hợp đồng, hiếm khi chủ động liên hệ Văn Sâm, nghi ngờ nói: "Gần đây không có việc gì mới sao?"

Văn Sâm sờ sờ cái mũi: "Không phải là lo lắng cho thân thể cậu còn chưa tốt sao?"

Ngày hôm qua Thẩm Độ hẹn gặp mặt Văn Sâm.

Công ty điện ảnh này của Diệp Nam Kỳ được tính là công ty lớn nhất ở thành phố A. Trong công ty tuy rằng không có ảnh đế ảnh hậu hàng đầu, nhưng có không ít các nam nữ diễn viên trẻ nổi tiếng bậc nhất. Sau khi Diệp Nam Kỳ đắc tội với cấp trên thì thái độ công ty lãnh đạm đi không ít, mà kỳ hạn hợp đồng lại gần đến.

Thẩm Độ lén lút chuẩn bị xuống tay, kéo Diệp Nam Kỳ qua công ty điện ảnh mình sắp thu mua, thuận tiện kéo luôn Văn Sâm qua đây. Hắn đưa ra mức lương gấp đôi so với công ty cũ, Văn Sâm dĩ nhiên động lòng, chuẩn bị nỗ lực cùng Thẩm Độ, thuyết phục Diệp Nam Kỳ. Trước đó, cũng không cần phải thông báo linh tinh gì.

Dĩ nhiên Diệp Nam Kỳ không ngu ngốc, đoán ra Văn Sâm muốn dấu diếm cái gì đó, thuận miệng trêu chọc vài câu, liền nghe được Văn Sâm nói: "Nam Kỳ, sắp đến kỳ hạn hợp đồng của cậu, có nghĩ đến công ty đại diện nào không?"

Diệp Nam Kỳ sửng sốt, hoàn toàn quên việc này. Văn Sâm hàm súc tiếp tục nói: "Bác Thịnh gần đây vẫn luôn hỏi anh về vấn đề hợp đồng của cậu, đưa ra điều kiện không tồi, đối phương tỏ ý nếu cậu đồng ý đầu quân Bác Thịnh, người đại diện vẫn là anh."

Tuy rằng Văn Sâm tính tình gà mẹ, nhưng tính cách phóng khoáng rộng rãi, so với những người đại diện sắp thành tinh đó cũng không phải quá tốt, nhưng hợp tác mấy năm, hai người cũng rất hợp nhau, tình cảm cũng không tồi, có thể nói Văn Sâm là bạn tốt của Diệp Nam Kỳ.

Nếu công ty có điều kiện càng tốt, còn có thể kéo Văn Sâm qua luôn, Diệp Nam Kỳ dĩ nhiên vui, dứt khoát ra ngoài gặp mặt Văn Sâm, cầm lấy bản phác thảo hợp đồng của đối phương xem qua.

Điều kiện tính ra rất hậu đãi, nhưng không quá mức, có thể nhìn ra rất có thành ý, nhưng cũng không đến mức không có anh thì không được.

Điều tra thêm một chút về công ty này, Diệp Nam Kỳ xem kỹ xong, xác nhận đây là một công ty điện ảnh có "Thân thế trong sạch", nên sảng khoái gật đầu.

Văn Sâm không dự đoán được sẽ thành công dễ dàng như vậy, cười ha hả đi ra ngoài gọi điện thoại báo cho ông chủ tương lai, vỗ vỗ bả vai Diệp Nam Kỳ, ánh mắt phảng phất như đang nói "Gả vào chỗ tốt", lại hàm xúc mà thu tay về.

Diệp Nam Kỳ không hiểu nổi cái tật xấu này của anh ấy, tính toán thời gian, anh còn nửa tháng là hết hạn hợp đồng, vừa vặn qua ngày sinh nhật của mẹ Thẩm. Rời khỏi sự che chở của Thẩm gia, khẳng định sẽ càng gian nan.

Sau khi tạm biệt Văn Sâm, Diệp Nam Kỳ tự hỏi những việc kế tiếp, đi đến bên cửa xe, dư quang khóe mắt có đèn flash chợt lóe. Tâm trạng của cậu bỗng nhiên tốt lên không ít.

Lại là tên nhóc kia!

Đã cuối tháng tư, thành phố A dần dần nóng lên, vào mùa đông tên nhóc này so với người chỉ mặc hai cái quần áo mỏng manh lạnh đến run bần bật thì hoàn toàn tương phản, cậu ta ngược lại ăn mặc bảo vệ thật dày thì nóng đến đổ mồ hôi đầm đìa.

Diệp Nam Kỳ dẫn cậu ta đi ăn kem, cậu ta thân cao chân dài, cho dù khoác cái bao tải cũng có khí chất hơn người bình thường, vừa bước vào quán trà sữa, liền đưa tới không ít ánh mắt. So với anh, tên nhóc này hiển nhiên càng sợ Diệp Nam Kỳ bị bại lộ thân phận hơn, khẩn trương đến toàn thân cứng còng, cảnh giác nhìn khắp nơi một lượt, chuẩn bị tốt việc nếu Diệp Nam Kỳ mà bị nhận ra thì lập tức lôi kéo anh chạy trốn như điên.

Diệp Nam Kỳ liếc mắt thấy tên nhóc này thấy chết không sờn: "Thích vị gì?"

Tên nhóc trả lời theo bản năng: "Dâu tây."

Khẩu vị thật giống con gái......

Diệp Nam Kỳ nghĩ, mua kem dâu tây cho cậu ta, chú ý tới ngoài cửa sổ có paparazzi, tự hỏi một chút, vẫn không thèm nhắc nhở cái tên nhóc vô cùng không có ý thức chuyên môn nghề nghiệp ở trước mặt này.

Tên nhóc liếm liếm kem, nhỏ giọng nói: "Cảm ơn."

Diệp Nam Kỳ lần đầu tiên phát hiện có kẻ bị bán còn giúp người ta tăng giá tiền, đáng thương sờ sờ đầu cậu ta.

Dáng vẻ cậu nhóc non nớt thanh tú, giống như học sinh trung học, kế bên có mấy cô bé nữ sinh mua trà sữa, nhìn cậu ta ăn kem thật đáng yêu, cười hì hì nói: "Thật đáng yêu, anh đẹp trai, đây là em trai anh phải không?"

Diệp Nam Kỳ lại cười nói: "Giống như con trai tôi."

Tên nhóc trừng mắt liếc anh một cái.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!