Editor: Nguyên Kim
Beta: Lan Lan
Diệp Nam Kỳ sửng sốt.
Thẩm Độ là muốn ngả bài sao?
Anh vô tình làm Thẩm Độ bị cuốn vào phong ba này, im lặng một lát, quyết định vờ như bình thường, hỏi: "Cậu nói cái gì?"
Thậm Độ tức giận đến muốn gõ đầu Diệp Nam Kỳ: "Còn giả ngu?"
"Thẩm Độ." Diệp Nam Kỳ tự hỏi, chậm rãi nói. "Chuyện này không liên quan đến cậu, cậu không có quyền quản!"
Anh nói xong, không chờ Thẩm Độ nói chuyện, lập tức ngắt điện thoại, thuận tay kéo Thẩm Độ vào danh sách đen, mở máy tính ra tìm kiếm.
Tuy ngón tay linh hoạt bấm máy, nhưng ánh mắt lại có chút mờ mịt.
Dù chỉ một chút, một chút thôi, anh cũng không muốn Thẩm Độ biết chuyện của anh, cho dù biết cũng phải làm như không biết mới đúng.
Nếu không những khoan dung và chăm sóc của Thẩm Độ đối với anh không phải là đang thương hại anh sao?
Ngón tay Diệp Nam Kỳ khẽ giật, cuối cùng siết lại thành nắm đấm, mắt đảo qua màn hình máy tính, có điều lại không thể tập trung nổi
Anh giống như một kẻ cô đơn trong đêm tối, phía trước bỗng nhiên xuất hiện một luồng ánh sáng, anh không hy vọng luồng sáng này nhìn thấy anh sợ hãi mà sinh ra chán ghét.
Đặc biệt luồng ánh sáng này còn là Thẩm Độ.
Sau khi ngắt cuộc gọi kia, liên tục một thời gian Thẩm Độ cũng không liên lạc với Diệp Nam Kỳ.
Diệp Nam Kỳ kìm nén cảm xúc, làm việc như bình thường, ngẫu nhiên sau khi chụp ảnh sẽ ra ngoài ăn khuya liền mời tên nhóc kia đi cùng, mặc dù biết tên của cậu ta, nhưng Diệp Nam Kỳ vẫn muốn gọi như vậy.
Ban đầu cậu ta còn thà chết chứ không chịu khuất phục, tránh vào một góc mà chụp lén, sau này thời gian Diệp Nam Kỳ tan làm càng ngày càng muộn, cậu ta đói đến bụng réo ầm ĩ, cuối cùng không chống cự nữa, đi ăn với Diệp Nam Kỳ.
Diệp Nam Kỳ thấy cậu ta ăn ngấu nghiến, có chút kỳ quái: "Cậu... Các cậu làm paparazi không phải rất có tiền sao, sao trông cậu lại như đã nhịn đói mấy ngày rồi vậy?"
Cậu nhóc hàm hồ nói: "Ba tôi... chê tôi phiền... Tôi đã cược với ba tôi, chỉ cần tôi có thể tung ra được một tin tức chấn động, ông ấy sẽ để tôi làm phóng viên Chiến Địa, trước khi làm được sẽ không phát lương cho tôi..."
Nói xong còn phun ra cái xương gà, nếu không phải Diệp Nam Kỳ nhìn, cậu ta thật sự muốn liếm ngón tay.
Sau khi Diệp Nam Kỳ trầm tư, vung tay lên kêu một đống lớn đồ ăn, hiền lành mà nhìn tên nhóc kia ăn đến vẻ mặt thoả mãn.
Thật đúng là dễ tiếp cận.
Diệp Nam Kỳ nở nụ cười đầy hàm ý, nghĩ thầm, sớm muộn cũng sẽ cho cậu một tin tức chấn động.
Đối với Diệp Nam Kỳ, đóng phim là thời gian hạnh phúc, mà thời gian hạnh phúc thường rất ngắn ngủi.
Suất diễn của nam thứ ba cũng không nhiều, điện ảnh chủ yếu là biểu hiện của nam chính và nam thứ hai, rời thành phố A chạy vài lần ngoại cảnh xong, Diệp Nam Kỳ thuận lợi đóng máy.
Trước khi đi, Đạo diễn Từ khen Diệp Nam Kỳ đến ba hoa chích choè, thiếu chút nữa còn tự mình đưa Diệp Nam Kỳ ra sân bay. Diệp Nam Kỳ âm thầm lau mồ hôi, hiểu lầm này cũng thật lớn đi, muốn giải thích cũng không có cơ hội.
Trước khi đăng ký, Diệp Nam Kỳ mới thả Thẩm Độ đang nằm trong sổ đen ra ngoài, thuận tiện nói với Lý Hằng Nhiên và Tiết Hướng Du chuyện mình quay về thành phố A
Sau khi xuống máy bay, Diệp Nam Kỳ nhận được hồi âm của Lý Hằng Nhiên: "Công tác vất vả, tới thì gọi điện thoại lại cho tôi, có tiến triển mới."
Diệp Nam Kỳ xoa xoa huyệt Thái Dương, kêu Trương Mính chạy xe nhanh lên, định chạy gấp về nhà để gọi điện thoại cho Lý Hằng Nhiên. Vừa lên xe, thấy một người khác ngồi ở ghế sau, Diệp Nam Kỳ tức khắc hoảng sợ: "Ban ngày ban mặt, sao cậu lại ở chỗ này?"
Thẩm Độ ngồi gần phía ngoài, cũng không định dịch vào một chút nhường chỗ cho Diệp Nam Kỳ, hiển nhiên là vì bị Diệp Nam Kỳ cho vào sổ đen nên có chút tức giận, khoanh tay nói: "Tại sao ban ngày ban mặt tôi không thể ở chỗ này?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!