Editor: Chiêu Chiêu + Nguyên Kim
Beta: Lan Lan
Đi một chuyến rất xa để đến đây, đương nhiên Thẩm Độ sẽ không nói biến liền biến.
Còn nữa...... Diệp Nam Kỳ bắt hắn biến thì hắn phải biến sao?
Thẩm Độ nghĩ thầm, mình không nên sĩ diện đâu.
Vừa lúc chuyên viên trang điểm tới, Thẩm Độ lúc này mới đứng lên, tràn ngập phong độ rời đi.
Diệp Nam Kỳ vốn có hơi bực mình, nhưng nhìn hắn như vậy, rất buồn cười. Anh phải cố gắng nhịn, mới ép cái miệng đang nhếch lên trở về bình thường được.
Bộ phim lần này, anh đóng vai Thôi Hạo. Khi bắn nhau với kẻ địch, yểm trợ vai chính, trên vai trúng đạn, anh cắn răng lấy viên đạn trong người mình ra, cố tỏ ra không có việc gì mà đi vào sào huyệt. Lúc này Thôi Hạo đã bị nghi ngờ vì tên đại ca là người bắn trúng bả vai người chạy trốn, nghi ngờ là Thôi Hạo, liền cố ý vỗ vỗ bên vai bị thương của anh ta.
Thôi Hạo dùng hết sức lực toàn thân, khống chế thân thể để không vì phản xạ có điều kiện mà làm ra động tác dư thừa nào, giống như không có việc gì mà tiếp tục nói chuyện, lúc này lòng nghi ngờ của đại ca mới tiêu trừ.
Sau khi Diệp Nam Kỳ thay quần áo, nhớ lại đoạn cần diễn một lần, cảnh đã bố trí xong. Khi chuyên viên đạo cụ đang kiểm tra, Diệp Nam Kỳ lơ đãng quay đầu lại, nhìn thấy Thẩm Độ.
Khi ánh mắt hai người chạm nhau, đều ngẩn ra.
Đạo diễn gọi Diệp Nam Kỳ, Diệp Nam Kỳ lập tức quay đầu lại, trong lòng buồn bực.
Thẩm Độ nhàn rỗi như vậy? Ở lại làm gì? Nhìn anh đóng phim?
Đạo diễn Từ hỏi: "Chuẩn bị xong chưa?"
Diệp Nam Kỳ nhanh chóng thu lại suy nghĩ, nhắm mắt. Khi mở to mắt trở lại, anh đã là "Thôi Hạo".
"Action--"
Thôi Hạo đeo mặt nạ phòng độc lên, ngồi xổm sau kệ để hàng. Cho dù tình huống có nguy hiểm, tâm tình của anh ta vẫn bình tĩnh như cũ, nghiêng đầu nghe tiếng bước chân dần dần tới gần. Anh ta đã yểm trợ cảnh sát an toàn rút lui, kế tiếp có thể đào tẩu hay không, sống hay chết, đều phải xem chính bản thân anh ta.
Còn thừa mười phát đạn.
Tiếng bước chân dường như vang lên bên tai, trong mắt chợt lóe vẻ tàn nhẫn, ngẩng đầu nhìn cửa sổ cách mặt đất khoảng hai mét, bỗng dưng đứng lên, bắn một phát đến nơi anh ta nghe được tiếng bước chân.
Người nọ kêu lên một tiếng đau đớn rồi ngã xuống, nhìn mặt có vài phần quen thuộc, dường như trước đây không lâu trong tổ chức còn nhìn anh ta cười, gọi một tiếng "Thôi ca".
Tay Thôi Hạo run run, động tác lại rất nhanh. Tiếng súng đã làm bại lộ vị trí của anh ta, trong nháy mắt khi anh ta nhảy lên kệ để hàng, dưới chân liền bay tới một viên đạn. Bò đến chỗ cửa sổ, anh ta bắn vỡ kính, nhảy lên, lộn nhào ra ngoài.
Bên ngoài có một chiếc mô tô anh ta đã chuẩn bị trước, vừa mới ngồi lên, trong lòng đột nhiên dâng lên cảnh giác, theo bản năng lệch về một bên, trên vai tức khắc có cảm giác vô cùng đau nhức.
Nhưng Thôi Hạo không dám dừng lại, anh ta cưỡi motor vọt vào rừng cây cách đó không xa.
Khi chạy đến căn nhà anh ta lén mua ở ngoại thành, truy binh đã bị bỏ xa.
Thôi Hạo mệt mỏi vào phòng, lấy hòm thuốc ra, cởi quần áo. Thân hình trần trụi của anh ta chồng chất vết thương, vết thương mới rách toạc ra càng dễ thấy.
Sau khi khử trùng đơn giản, anh ta cắn răng, thử lấy viên đạn kia ra. Mồ hôi lạnh rơi lộp bộp trên khuôn mặt tuấn tú, tái nhợt mà lại lạnh nhạt. Gân xanh trên trán ẩn hiện, cả người căng cứng, nhưng tất nhanh đã đâu vào đấy như cũ, lấy viên đạn ra, thuần thục bôi thuốc cho mình, chỉ buộc lại một lớp vải cầm máu.
Chờ lát nữa trở về, anh ta còn phải đối mặt với một cuộc chiến còn gian nan hơn.
Thôi Hạo rũ mắt, trên mặt không một gợn sóng. Mồ hôi chảy xuống, dừng lại một chút ở chiếc cằm thon dài của anh ta, sau đó nhỏ xuống từng giọt.
"Qua!"
Diệp Nam Kỳ ngẩng đầu, nhìn màn ảnh hơi hơi mỉm cười.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!