Chương 3: Tình nhân

Edit: Mẫn Mẫn (sweetjimin1310)

Beta: Lan Lan

"Kết hôn"

-- Có bị đánh chết Diệp Nam Kỳ cũng không nghĩ tới hai từ này sẽ có liên quan với mình ở thời điểm hiện tại.

Suýt nữa cậu đã buột miệng phun ra một câu "Kết kết con mẹ cậu" rồi, nhưng mà lại nghĩ tới khuôn mặt hiền lành của mẹ Thẩm, lời đã đến miệng đành phải nuốt vào.

Văn Sâm còn tưởng rằng là tên paparazzi kia to gan lớn mật dám gọi điện thẳng tới cho cậu để đòi tiền, lập tức đập bàn một cái, còn chưa kịp mắng cho có khí thế thì đã thấy sắc mặt Diệp Nam Kỳ âm trầm bất định đứng lên.

Văn Sâm sợ cậu thật sự sẽ đi bán thận quý giá, vội nói: "Sẽ có cách mà, cậu đừng xúc động quá..."

Diệp Nam Kỳ rất nhanh đã có quyết định, thở dài nặng nề: "Văn ca."

Văn Sâm làm bộ chăm chú lắng nghe.

"Giữa scandal tình dục và kết hôn, anh chọn cái nào?"

Văn Sâm không biết đột nhiên anh hỏi chuyện này làm gì, "A" một tiếng, nhìn ánh mắt thành khẩn của Diệp Nam Kỳ, ngốc ngốc nói: "Scandal của cậu với tai tiếng kết hôn? Đương nhiên là kết hôn tốt hơn rồi... Ấy! Chọn vớ vẩn cái gì, chúng ta phải giải quyết vụ ảnh chụp trước đã, nếu không cậu sẽ có scandal thật đấy..."

Diệp Nam Kỳ gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, cười với Văn Sâm một cái: "Nhưng mà Văn ca, anh không nghĩ tới các paparazzi khác sao? Người thiếu tiền có thể tìm chúng ta đòi, cũng có người không thiếu tiền muốn làm ra một tin tức chấn động."

Văn Sâm không phải không biết, mà là không muốn nghĩ tới.

Nếu được lựa chọn, anh sẽ chọn đi bóp chết mấy người "ước pháo"[1] nghệ sỹ một cách thật quang minh chính đại.

[1] Cái này giống như thư mời hẹn gặp mặt để xxx:))

Diệp Nam Kỳ thấy anh nhíu mày, bán thân bất toại khó có thể đi đường phong độ (ý chỉ là Văn Sâm cũng không thể lo được nhiều), gật đầu nói: "Em đi kết hôn."

Văn Sâm bị giọng điệu vô cùng tự nhiên này lừa, lúc Diệp Nam Kỳ đội mũ lên rời đi được nửa phút rồi mới thẫn thờ nhìn theo --

Đã muộn.

Diệp Nam Kỳ cúp điện thoại, ngồi trong xe của Thẩm Độ, thường ngày hay giả vờ khiêm tốn dịu dàng giờ lại không còn sót chút gì, vừa nhìn thấy mặt Thẩm Độ là lập tức cho một đấm.

Thẩm Độ không né không tránh, hứng trọn một đấm này, nửa bên mặt bị đau đến nhăn mày, liếc Diệp Nam Kỳ: "Đừng giống con khỉ mặc quần áo lung tung rối loạn rồi nhảy tưng tưng trong xe của tôi."

Diệp Nam Kỳ từ trước đến nay ôn hòa lễ độ, theo đuổi nguyên tắc "quân tử động khẩu không động thủ", nhưng vừa nhìn thấy mặt Thẩm Độ đã muốn cho hắn một đấm.

Quần áo trên người cậu vẫn là bộ hôm qua, mùi rượu hỗn tạp, mùi nước hoa không biết dính phải ở chỗ nào, mùi mồ hôi, ở trong không gian xe nhỏ hẹp thì quả thật là một lời khó nói hết.

Diệp Nam Kỳ không thèm để ý bản thân mình lôi thôi, còn cố tình cọ cọ vài cái trên chiếc ghế dựa làm bằng da thật, nhìn thấy ánh mắt như muốn giết người của Thẩm Độ khiến cậu cảm thấy sảng khoái vô cùng, sau đó mới chế nhạo: "Chuyện mấy tấm ảnh kia giải quyết nhanh thật đấy, không ngờ có một ngày Thẩm tổng cũng sợ scandal."

Thẩm Độ nghe vậy cũng không tức giận, nhướn mày nói: "Trong ảnh chụp mặt tôi không lộ, giải quyết việc này chỉ là cho Diệp đại minh tinh một chút tiền boa mà thôi. Chờ chút nữa gặp mẹ tôi, cần nói cái gì chắc trong lòng anh cũng rõ."

Thẩm Độ thường ngày có hơi miệng tiện (ý của từ này tương tự câu: miệng chó không mọc được ngà voi), một câu có thể chọc người ta tức điên lên, Diệp Nam Kỳ tưởng tượng ở nhà đang có hai tôn thần chờ bọn họ, tức khắc cảm thấy đầu mình to ra, cũng chẳng còn tâm trí đâu mà đi đôi co với hắn.

Trong lòng cả hai đều rất mâu thuẫn, chỉ là đều rõ một chuyện.

Mẹ cậu chính là khắc tinh của cậu, cũng như mẹ Thẩm Độ chính là khắc tinh của hắn, chuyện kết hôn này chắc sẽ không phải do bọn họ nói không là không nói có là có được.

Thời niên thiếu của Diệp Nam Kỳ cũng gọi là tương đối thê thảm. Sau khi ông cậu chuyển nhà chưa tới một năm, cha Diệp lái xe đến trường đón em gái cậu về nhà, trên đường đi đụng phải xe tải đi ngược chiều, xảy ra tai nạn giao thông.

Cha cậu cố gắng che chở cho em gái cậu, bị thương nặng, chữa trị được vài tháng ở bệnh viện thì qua đời. Em gái của cậu đến nay vẫn nằm ở bệnh viện, hai chân bị phế bỏ, đôi mắt cũng mù.

Nếu tất cả chỉ dừng lại ở đây thì tuyệt vọng đã kết thúc. Đáng tiếc, ông trời vẫn chưa dừng trò đùa của mình lại, không bao lâu sau, chị gái của cậu chịu bao khổ cực thậm chí là phải lén bỏ học để ở nhà phụ giúp mẹ nuôi gia đình lại bị nhìn trúng, bước vào giới giải trí, lúc tiền đồ xán lạn không lâu lại truyền ra các loại tin tức xấu, vượt quá giới hạn như lạm dụng ma túy, vay nặng lãi, đánh bạc, mỗi tin tức đều có thể đẩy người lên đầu ngọn sóng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!