Edit: Chiêu Chiêu
Beta: Lan Lan
Diệp Nam Kỳ bất đắc dĩ, phải dẫn theo Thẩm Độ cùng về thành phố D.
Hai người chuẩn bị ngồi máy bay về. Nhìn thấy trước khi Diệp Nam Kỳ ra cửa thì đội mũ đeo khẩu trang, hận không thể che hết mọi tấc da của mình, Thẩm Độ tự hỏi một chút: "Có cần phải ngồi phi cơ riêng hay không?"
Lúc này Diệp Nam Kỳ mới nhớ tới "nhân tình" của mình là người rất có tiền, e rằng mỗi lần ra cửa đều bao khoang hạng nhất, chưa hề trải nghiệm qua khoang phổ thông.
Ác ý rục rịch nổi dây, Diệp Nam Kỳ lộ ra nụ cười không có ý tốt: "Không cần."
Thẩm Độ nhìn cậu cười liền biết cậu đang tính toán cái gì, nhướng mày, cười không nói.
Khoang phổ thông không thoải mái bằng khoang hạng nhất. Diệp Nam Kỳ vốn dĩ nghĩ Thẩm Độ có thể yếu ớt kháng nghị rằng không đúng chỗ không ngồi, cậu liền có thể đá người đi, ai ngờ vẻ mặt Thẩm Độ còn bình tĩnh hơn so với cậu, thảnh thơi cầm quyển sách lên xem.
Diệp Nam Kỳ không ném xong cục kẹo mạch nha này, đành phải chấp nhận số phận.
Mỗi năm Diệp Nam Kỳ đều sẽ đi thành phố D hai lần, đến thời điểm này, nhất định phải vũ trang đầy đủ, ngàn vạn lần không thể làm cho người khác phát hiện.
Diệp Nam Kỳ che giấu rất tốt, trước đó còn chưa có vấn đề. Máy bay tới thành phố D rất mau. Sau khi xuống, cậu cảm thấy một cô gái đang nhìn cậu, mắt lộ ra nghi hoặc, dáng vẻ do dự.
Trong lòng cậu rơi lộp bộp.
Không phải là paparazzi hay là fan chứ?
Nói như vậy, toàn thân cậu liền lộ ra trong đôi mắt của cô gái đó. Vậy còn có thể nhận ra được, đúng là thích rất nhiều.
Quả nhiên khi xuống máy bay, cô gái kia liền chạy tới, quấn quýt nhìn Diệp Nam Kỳ, muốn đi lên xác nhận, lại không dám. Diệp Nam Kỳ bị cô ta nhìn chằm chằm đến mồ hôi lạnh đều đổ xuống. Thẩm Độ đang đi bên cạnh bước chân bỗng nhiên dừng lại, duỗi tay ôm Diệp Nam Kỳ vào trong ngực, dáng vẻ thân mật nói: "Bảo bối, có mệt hay không?"
Diệp Nam Kỳ cứng người một chút, phối hợp gật đầu.
Thẩm Độ lấy ra di động gọi đi, nhưng vẫn duy trì động tác ôm Diệp Nam Kỳ, nói: "Chờ một chút, có xe tới đón."
"Hả?"
"Người của công ty ở đây." Thẩm Độ nói, "Yên tâm."
Vừa nói, hắn vừa ngẩng đầu nhìn cô gái kia, hiền lành cười một chút. Không cười còn được, mắt Thẩm Độ luôn có vẻ lạnh lẽo, vẻ mặt sắc sảo rõ ràng, môi mỏng mím chặt, nhìn hơi hung dữ. Khi nở nụ cười không thật lòng, nói dễ nghe thì là "đẹp trai cứng cỏi", nói thẳng là có chút…… Dọa người.
Cô gái nhỏ bị dọa sợ, chạy mất.
Diệp Nam Kỳ nhịn không được muốn giơ tay tặng hắn một cái vỗ vai.
Thẩm Độ khó hiểu: "Tôi trông dọa người như thể sao?"
"Không phải." Diệp Nam Kỳ thật tình thật lòng, "Khi còn nhỏ cậu đáng yêu như sóc vậy."
Thẩm Độ không muốn nói về quá khứ đen tối lúc nhỏ của mình, không nói gì. Chờ không lâu lắm, xe của công ty đã tới, Thẩm Độ hỏi: "Trước tiên tìm khách sạn nghỉ ngơi một chút hay là đi thăm chị luôn?"
"Chị ấy không phải là chị của cậu." Diệp Nam Kỳ nhìn nhìn thời gian, "Nên đi luôn thôi, đi ngang qua cửa hàng bán hoa ngừng một chút."
Rời sân bay không lâu lắm, ven đường liền có cửa hàng bán hoa. Khi Diệp Nam Kỳ xuống xe Thẩm Độ cũng đi theo, thấy Diệp Nam Kỳ chọn một bó hoa hồng trắng, cũng mua một bó.
Diệp Nam Kỳ liếc nhìn hắn một cái, trả tiền. Quay trở lại trên xe, mới nói: "Chị ấy thích hoa hồng."
"Cộng thêm phần của tôi, không chừng chị ấy sẽ càng vui vẻ hơn." Thẩm Độ biết Diệp Mi là cấm kỵ trong lòng Diệp Nam Kỳ. Cậu đối với mọi thứ của Diệp Mi đều trở nên mẫn cảm đến kinh ngạc. Nhìn vẻ mặt hòa hoãn của cậu sau khi nói xong, lại dâng lên cảm giác đau lòng.
Ngoại trừ người mẹ mảnh mai và em gái, đại khái Diệp Nam Kỳ không dám tin người khác, cũng không muốn dựa vào người khác.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!