Chương 23: Cứu người

Edit: Chiêu Chiêu

Beta: Khánh Vân

Khi Diệp Nam Kỳ nhận được tin tức, nháy mắt sinh ra rất nhiều suy nghĩ.

Cuối cùng kết luận, cậu không thể không đi.

Báo cảnh sát còn phải chờ ra đồn

-- cậu cũng không xác định rốt cuộc có thể ra đồn cảnh sát được hay không.

Tiết Hướng Du đã sớm nói cho cậu biết, Khương Nguyên Dư bị người khác theo dõi. Kẻ bắt cóc Khương Nguyên Dư rõ ràng là người Tiết gia hoặc là đồng lõa với Tiết gia. Bối cảnh của những người đó rốt cuộc lớn bao nhiêu? Diệp Nam Kỳ chưa hề nghĩ đến vấn đề này.

Câu không tín nhiệm cảnh sát. 5 năm trước cậu cầm nhật ký của Diệp Mi, ngốc nghếch mà đi báo cảnh sát, tưởng là sẽ được lật lại bản án của Diệp Mi, nhưng không ai nói với cậu cái gì, ngược lại cười nhạo cậu vô công rỗi nghề đi tìm việc làm.

Cảnh sát cũng không cảm thấy chuyện Diệp Mi nhảy lầu là một án tử, cho nên càng không thể tồn tại cách nói lật lại bản án.

Thậm chí mấy người cảnh sát sau khi xem nhật ký, liền hỏi Diệp Nam Kỳ cái này có phải là tác phẩm văn học lúc sinh thời của Diệp Mi hay không, sau đó bảo cậu trở về chuẩn bị thi đại học thật tốt.

Nhật ký của Diệp Mi bị đứt quãng, chuyện trong này cũng không rõ ràng, nói là nhật ký, không bằng nói là tâm tình của chị ấy phát tiết hết vào đây, nhưng cũng không thể cứ cho là không hề có điểm đáng ngờ mà phủ định toàn bộ.

Hơn nữa hai ngày trước Tiết Hướng Du chỉ ra một chút, phía cảnh sát có khả năng có người của "Bọn họ".

Có sáu người bắt cóc Khương Nguyên Dư, là đợi Khương Nguyên Dư diễn xong tiết mục, về cửa sau cho thoáng khí đồng thời trốn fan hâm mộ trước cửa, không rõ lắm là có mang vũ khí hay không.

Sáu người.

Diệp Nam Kỳ buông di động, yên lặng nghĩ, cậu có học qua đánh vật, trước kia cũng có đánh người, cũng có kinh nghiệm. Nhưng mà cần phải đánh nhau cùng nhiều người như vậy, thật sự hơi miễn cưỡng.

Có trước có sau, phải ngó xem tình huống thế nào.

Chắc là vì đang trói người nên cũng không dám nghênh ngang mà đi, xe đối phương chạy vài vòng ở trong thành phố mới bắt đầu đi về hướng ngoại thành. Trong khoảng thời gian này Diệp Nam Kỳ luôn đi theo, nhìn thẳng về phía chiếc xe kia.

Thám tử tư hoàn thành nhiệm vụ, nói cho Diệp Nam Kỳ vài điều cần chú ý, sau đó không hề liên hệ lại.

Diệp Nam Kỳ không xa không gần mà đi theo chiếc xe kia, cắn răng nghĩ, bọn họ muốn làm gì Khương Nguyên Dư? Lặp lại danh sách minh tinh kia? Bọn họ đến tột cùng đem nhóm nghệ sĩ thành cái gì, đem chính bọn họ thành cái gì?

Cao cao tại thượng, khống chế hết thảy quyền sinh tử?

Còn bọn họ như là nuôi thú cưng, có thể tùy ý thưởng thức?

Nhóm người này bất kể là tám năm trước hay là hiện tại, đều ghê tởm giống nhau.

Sắc mặt Diệp Nam Kỳ lãnh đạm, cầm điện thoại di động chỉnh thành chế độ im lặng. Thấy màn hình sáng, cậu nhìn lướt qua, phát hiện là điện thoại của Thẩm Độ.

Tôi không hề nói giỡn.

Trong lòng cậu nói một câu, hờ hững làm lơ, theo đuôi chiếc xe kia ra khỏi thành phố.

Diệp Nam Kỳ vốn dĩ cho rằng mấy người này sẽ đem Khương Nguyên Dư đưa tới sào huyệt ở ngoại ô, ai ngờ đối phương càng đi càng xa, cuối cùng ngừng ở một cái nhà xưởng đã bị bỏ hoang.

Nhà xưởng này không biết đã bị bỏ hoang bao nhiêu năm, cũng không ai quản, bốn phía quạnh quẽ. Diệp Nam Kỳ không dám lái xe qua, khi xuống xe, nhìn nhìn quần áo của mình, liền cảm thấy may mắn. Cậu mặc màu trắng, vào trời tuyết trắng xoá như thế này, không hề dễ dàng bị phát hiện.

Cậu cẩn thận đi qua, tránh ở một bức tường phía sau, nhìn thấy vài người từ trên xe lục tục đi xuống, cuối cùng một người khiêng Khương Nguyên Dư ra. Vì khá xa nên thấy không rõ lắm tình trạng của Khương Nguyên Dư bây giờ, cậu ấy không giãy giụa, hẳn là đang hôn mê.

Dừng ở nơi này làm gì?

Trong lòng Diệp Nam Kỳ rất lo lắng cho Khương Nguyên Dư, hận không thể lập tức tiến lên cứu người, hít sâu một ngụm không khí lạnh băng, đem sự kích động áp xuống, chờ bọn họ lần lượt đi vào nhà xưởng, mới lặng lẽ lần tường đi qua.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!